Lâm Tri Ngôn vô thức ôm lấy cổ anh, nội tâm hỗn loạn, luôn cảm thấy cổ họng ngứa ngáy muốn nói gì đó, nhưng bị mắc kẹt lại, muốn nói mà không nói được.
Hoắc Thuật không để cô có cơ hội suy nghĩ miên man, đầu mũi vùi trong hõm cổ của cô, đôi môi trở nên nóng bỏng.
Lâm Tri Ngôn ngửa cổ, cảm giác nóng bỏng ấy men dọc theo cổ tiến lên trên, cuối cùng dừng lại bên bờ môi của cô, cọ xát.
Một tuần nay, Hoắc Thuật tiến bộ thần tốc.
Lâm Tri Ngôn nhìn trần nhà dần trở nên mơ hồ, cuối cùng cũng ngộ ra câu nói "Mờ mắt vì đàn ông" của Lăng Phi, khiến tâm trạng của ta mâu thuẫn đến mức nào.....
Mồng bảy chính thức đi làm, công việc tồn đọng phải nói là dồn ứ.
Lâm Tri Ngôn không những phải giúp đỡ trông chừng bọn trẻ ở viện mồ côi, chuẩn bị giáo án cho mùa tựu trường năm sau mà còn phải tranh thủ đến viện dưỡng lão giúp bà Diêm tắm rửa.
Tuỳ Văn có đến thăm bà ấy. Lúc Lâm Tri Ngôn đang bận rộn trong phòng tắm, thì anh ấy đứng hút thuốc ở ngoài ban công, khói thuốc vờn quanh khiến khuôn mặt lạnh nhạt khó gần của anh ấy được điểm thêm nét ưu sầu.
"Năm mới lại chia tay với bạn gái rồi, sắp ba mươi tuổi đầu mà vẫn chưa chịu an phận, nhìn mà bực cả mình."
Hễ nhắc đến cháu trai của mình là bà Diêm lại có cả một rổ chuyện để nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, an cư ở ngoài Hồng Kông khó lắm, bảo nó trở về đi lại không chịu nghe. Bà thấy, nếu cháu không chê thì cứ nhặt nó về đi, hai đứa đều là cục cưng của bà, nhìn rất thuận mắt."
Tuy rằng Lâm Tri Ngôn biết bà Diêm chỉ đang nói đùa, nhưng vẫn mỉm cười làm một động tác tay đơn giản ở trước gương: [Cháu có bạn trai rồi ạ.]
"Ôi trời, sao cháu trai của tôi lại vô phúc thế này!"
Bà Diêm khua tay, khiến Lâm Tri Ngôn bị chọc cười đến mức không khép miệng lại được.
Sau khi xong việc, Lâm Tri Ngôn tới chợ đêm mua bát mì.
Về đến nhà mới phát hiện Hoắc Thuật đã gửi tin nhắn cho cô từ nửa tiếng trước, bảo cô khi nào tan ca thì báo một tiếng, anh cho tài xế tới đón.
Lâm Tri Ngôn ngồi xếp chân bên cạnh bàn tròn, vừa gắp mì vừa trả lời tin nhắn: [Em mệt lắm, không muốn sang đâu, còn phải chuẩn bị giáo án nữa.]
Hơn nữa, mỗi lần đến chỗ của Hoắc Thuật, không hiểu tại sao lúc nào cũng quấn vào nhau, nhiều lần như vậy hại cho cơ thể lắm.
Sau khi Lâm Tri Ngôn gửi tin nhắn đi, thì Hoắc Thuật không trả lời lại.
Nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Hoắc Thuật đang mặc một chiếc áo phao lông vũ có nón, quấn một chiếc khăn màu xám nhạt quanh cổ, mái tóc 7/3 hơi rối trước gió, anh đứng trước cửa nhìn cô với đôi mắt sáng lấp lánh.
"Tăng ca đêm thì sao có thể thiếu đi đồ ăn vặt được chứ?"
Anh nhấc cánh tay đang nắm chặt một bọc thức ăn vặt to, đưa một lý do mà Lâm Tri Ngôn không thể từ chối.
Ánh đèn trong nhà ấm áp.
Lâm Tri Ngôn vừa bóc hạt dẻ vừa soạn giáo án về quy trình học mỹ thuật, Hoắc Thuật im lặng ngồi trên sô pha lật giở quyển sách về tâm lý học trẻ em, thật sự làm ra dáng vẻ đang lặng lẽ ở bên cô.
Lâm Tri Ngôn cũng mặc kệ anh, sau khi soạn xong giáo án cho một tuần, thì đồng hồ đã điểm chín giờ bốn mươi phút.
Cánh cửa phòng tắm hiện lên thân ảnh đang rửa mặt của Hoắc Thuật, một lát sau, anh mang theo hơi nước bước ra, ôm lấy Lâm Tri Ngôn từ phía sau, cằm gác lên vai cô.
Tiếng bút rơi vang lên, cây bút lăn trên bàn, đầu bút vẩy ra hai vệt mực.
Lâm Tri Ngôn thật sự nghi ngờ không biết là thể lực của anh hơn người, hay là anh nghiện cảm giác khát khao da thịt này, những chiếc hôn nhẹ nhàng đáp xuống, cảm giác nóng bỏng lại bùng lên.
Lâm Tri Ngôn cố gắng níu kéo chút lý trí còn sót lại đẩy anh ra, đôi mắt long lanh, nhíu mày giơ ngón trỏ làm một động tác: Đừng làm bậy, trong phòng của cô không có áo mưa để sử dụng tùy thích đâu.
Hoắc Thuật cười nhẹ, cuối cùng cũng không làm bậy nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!