Chương 30: (Vô Đề)

"Không phải anh làm sao? Ba ngày trước, dư luận trên mạng bắt đầu mất kiểm soát, ngay cả số lượt chia sẻ cũng khiến tôi hoảng hốt. Dù muốn dạy cho anh một bài học, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến mấy chuyện phạm pháp này!"

Chúc Văn Bân cười khổ: "Trên mạng thậm chí còn đào ra được trường học và tuổi của con gái tôi. Hôm qua, vợ tôi nhận được một bưu kiện nặc danh, trong đó có ảnh gia đình bị bôi bút lông lên. Sáng sớm tôi ra ngoài mua bữa sáng, giây tiếp theo đã có người quay phim và đăng tải trong tin nhắn riêng trên Weibo… Lúc ấy hai chân tôi mềm nhũn! Tôi sợ rồi, thực sự không dám nữa!"

Chúc Văn Bân run tay mở tin nhắn riêng ra, cuộn xuống vài trang… Lâm Tri Ngôn nhìn thoáng qua đã nhận ra cái ID kia, quả nhiên là tài khoản lan truyền tin đồn nhảm trên mạng lúc đầu.

Danh tính người phụ trách tắm rửa của anh ta đã bị cư dân mạng lột s@ch sẽ. Các tin nhắn chất vấn và chửi rủa riêng liên tục ập đến, trong đó xen lẫn một tài khoản cương thi chỉ có một dãy số gửi ảnh anh ta đang mua sữa đậu nành và bánh bao, tái bút: Sữa đậu nành có ngon không?

Lâm Tri Ngôn tự dưng rùng mình, như thể có một lưỡi dao lạnh vô hình nào đó lướt qua đầu ngón tay.

[Anh nhầm rồi, tôi không có bản lĩnh đó.]

- Cô mím môi và gõ chữ.

Chúc Văn Bân thấy vẻ mặt của cô không giống như đang giả vờ, anh ấy nhất thời hoảng hốt: "Không phải cô? Vậy còn có thể là ai..."

[Lúc anh châm ngòi thổi gió, đùa bỡn cư dân mạng xoay vòng vòng, không nghĩ tới việc mình sẽ phải đối mặt với phản ứng dữ dội từ những cư dân mạng cực đoan sao?]

Ánh mắt của Lâm Tri Ngôn bình tĩnh: [Anh hẳn nên báo cảnh sát thay vì đến tìm tôi.]

"Báo cảnh sát? Tôi cũng từng nghĩ tới, nhưng tôi nào có mặt mũi chứ! Nếu cảnh sát hỏi, tôi nên giải thích với vợ con tôi thế nào? Họ không hề biết gì cả..."

Chúc Văn Bân bực tức vuốt mặt, lúng túng nói: "Lâm Tri Ngôn, cô là một sinh viên đại học có phẩm chất, đừng so đo với một kẻ thất học như tôi được không? Chỉ cần cô đứng ra bày tỏ thái độ không truy cứu, thì xu hướng trên mạng sẽ sớm kết thúc thôi, tôi không thể mất việc được, tôi... tôi có thể bồi thường phí tổn thất tinh thần cho cô."

Lâm Tri Ngôn chỉ cảm thấy nực cười và mỉa mai khi một tên đàn ông hung hãn trên mạng, thực chất lại là một kẻ hèn nhát gọi dạ bảo vâng.

[Tôi là kẻ điếc, lúc anh gây sóng gió trên mạng, tôi còn chẳng thể lên tiếng để bào chữa cho mình. Anh có bao giờ nghĩ rằng tôi cũng sẽ mất việc, thậm chí phải mang vết nhơ khó hiểu này trên lưng cả đời không?]

Một vài người qua đường tò mò nhìn về hướng này, Lâm Tri Ngôn nhanh chóng gõ phím: [Tôi sẽ dùng con đường hợp pháp để bảo vệ đến cùng, anh cũng có thể dùng con đường hợp pháp để bảo vệ gia đình mình.]

Nói xong, cô không lãng phí thêm lời nào nữa, đi vòng qua Chúc Văn Bân rồi sải bước rời đi.

Những đám mây dường như bị nhuộm một lớp mực nhàn nhạt, trong không khí có chút sương giá, có lẽ sắp có tuyết rơi.

Cơn gió bấc vụt qua gò má của cô, máy trợ thính khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, Lâm Tri Ngôn bịt tai lại, như muốn gạt bỏ mọi cảm xúc đang dâng trào phía sau, nhưng những nghi ngờ đó lại đeo bám cô dai dẳng, tựa hình với bóng.

Cuối cùng cô thả chậm bước chân, không kiểm soát được mà nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, kế hoạch sơ sài nhưng ẩn chứa đầy nguy hiểm kia của Hoắc Thuật.

Dư luận đổi gió trên diện rộng, tin nhắn riêng mà Chúc Văn Bân nhận được… Chẳng lẽ là do anh làm?

Khung cảnh đường phố xám xịt tạo nên một khoảng yên ắng, Lâm Tri Ngôn đứng tại nơi đó, lòng dạ rối bời.

Lần đầu tiên, cô bắt đầu nghi ngờ nhận ​​thức của chính mình.

Tiếng còi xe làm xáo trộn suy nghĩ của cô, cô ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy chiếc ô tô màu đen có độ bóng như đàn dương cầm.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh cô, tài xế mở cửa bước xuống, nói bằng giọng điệu hết sức kính trọng: "Cô Lâm, anh Hoắc cử tôi đến đón cô."

Hoắc Thuật biết cuộc khủng hoảng của cô đã được xua tan, tin tức truyền đến rất nhanh.

Màn đêm đầy sương mù, cơn gió lạnh dường như đóng băng mọi thứ trong bóng tối ảm đạm, tuy nhiên ánh đèn neon và nút cát tường kiểu Trung Quốc trên đường phố lại được thắp sáng rực rỡ, thể hiện một niềm vui hoàn toàn trái ngược với mùa này.

Tài xế không lái xe đến biệt thự trên đỉnh núi mà đưa cô đến một nhà hàng tư nhân kiểu sân vườn.

Trong phòng riêng vắng vẻ, Hoắc Thuật đang lướt máy tính bảng trên tay để giải quyết công việc còn dang dở.

Thấy cô bước vào, anh ngẩng đầu và ngước mắt lên, thuận thế kéo cái ghế bên cạnh ra: "Tới rồi à?"

[Sao đột nhiên lại mời em đi ăn tối thế?] Lâm Tri Ngôn treo áo khoác lên kệ móc áo trước cửa, cô ngồi xuống và hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!