Từ trước đến nay Hoắc Y Na vốn không thích trẻ con, huống chi là mấy đứa trẻ không sợ gì. Không khéo nó còn nói ra mấy lời khiến cô ta tức chết mất.
"Nhìn cái gì?" Hoắc Y Na hung dữ hét lên.
Trần Linh là một người giỏi xã giao nên không những không sợ mà còn cười ngọt ngào: "Chị ơi, tóc chị đẹp quá! Chị là tiên cá phải không ạ?"
Hoắc Y Na dần mất kiên nhẫn, một lúc lâu sau mới "ha" một tiếng.
Trần Linh nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: "Cô Lâm của chúng em nói mỗi đứa trẻ ngồi xe lăn kiếp trước đều là tiên cá. Vì cứu người nên họ đã dùng ma thuật biến ra hai chân, lúc đi đường hai chân sẽ đau như dẫm trên mũi đao, cho nên khi trở thành trẻ con ở kiếp sau họ cũng sẽ không đi được."
"Lâm Tri Ngôn dạy các em những thứ linh tinh gì vậy, trên thế giới không có tiên cá nào cả. Những người ngồi xe lăn đều bị khuyết tật."
Hoắc Y Na độc ác vạch trần lời nói dối của Lâm Tri Ngôn. Ngay cả bản thân cô ta cũng không biết tại sao mình phải tranh cãi với một đứa trẻ.
"Không phải khuyết tật, là tiên cá mới đúng!"
Trần Linh cũng học theo cô ta, khoanh tay trước ngực nói: "Chị xinh đẹp như vậy, chắc chắn kiếp trước chị là công chúa tiên cá!"
"..."
Đối diện với đôi mắt ngây thơ kia, môi Hoắc Y Na mấp máy môi, cuối cùng không nói gì nữa.
Học sinh do Lâm Tri Ngôn dạy dỗ đúng là ngây thơ, dễ lừa y như cô ta.
"Này, sao em cứ đội mũ thế?" Hoắc Y Na vuốt đầu chú chó rồi hỏi.
"Cái này sao?"
Trần Linh sờ vành nón nói: "Bởi vì em cạo hết tóc rồi."
"Hả?"
"Bác sĩ nói trong đầu em có một khối u nên phải dùng laser để tiêu diệt nó. Vậy nên em phải cạo tóc."
Chính vì vậy vừa rồi cô bé mới thích chị gái đẹp có mái tóc dài này.
Hoắc Y Na im lặng.
Trẻ con vẫn chưa biết đẹp xấu nên chưa biết "trong đầu có một khối u" là sự thật tàn nhẫn cỡ nào: xác suất chữa khỏi khối u não ác tính của trẻ con gần như bằng không.....
Hôm nay Lâm Tri Ngôn rất khác.
Bình thường cô trợ giúp cả việc tắm nên để tiện cho việc di chuyển thì cô luôn mặc áo phông dài rộng thùng thình. Nhưng hôm nay cô lại mặc một chiếc váy mùa thu dịu dàng theo phong cách Trung Hoa. Phối hợp cùng là một chiếc áo sơ mi trắng cổ đứng được đính ngọc trai theo phong cách Tây Tạng đã được cải tiến hơi hướng hiện đại, váy dài qua bắp chân, bên trên là vòng eo thon gọn, để lộ ra một đoạn mắt cá chân thon thả.
Trên cổ cô là một chiếc máy ảnh của Sony, tóc được kẹp một cách tuỳ ý, đường cong trên tóc mai cũng được cắt tỉa rất hoàn hảo. Ánh mặt trời xuyên qua lá bạch quả khiến cô như một tinh linh vô cùng thuần khiết đang lạc vào trần thế.
Hai người đi dưới hành lang của viện phúc lợi, cô luôn giữ khoảng cách hai bước với anh. Thỉnh thoảng có liếc mắt nhìn Hoắc Thuật nhưng chưa kịp hỏi gì thì anh đã mỉm cười trước.
"Yên tâm, hôm nay tôi tới là vì công việc tiện thể làm chút việc tốt cho xã hội. Cô Lâm không cần báo đáp đâu."
Giọng điệu đùa giỡn của anh đã xua tan sự lo lắng của Lâm Tri Ngôn, đồng thời cũng giúp cô không còn thấy khó chịu nữa.
Lâm Tri Ngôn cũng cười theo, đối mặt với Hoắc Thuật người từ đầu đến chân đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ này, cô thật sự không biết nên phân chia giới tuyến như thế nào mới tốt.
"Cậu bé vừa rồi dẫn đầu biểu diễn võ thuật là người khỏe mạnh?"
Hoắc Thuật tìm một đề tài mà Lâm Tri Ngôn am hiểu.
Quả nhiên tốc độ gõ chữ của Lâm Tri Ngôn nhanh hơn rất nhiều, cô giải thích: [Trong cô nhi viện không phải đều là trẻ con bị bệnh, có bé gái bị vứt bỏ, cũng có những đứa bé giống Trương Duệ Bác bị mẹ bỏ rơi ngay khi mới sinh. Ba thằng bé bị điếc, được một thời gian thì vào tù, cuối cùng Trương Duệ Bác trở thành trẻ mồ côi.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!