Chương 110: (Vô Đề)

Lần đầu tiên Quý Uyển gặp Lê Ký Bạch là vào đầu mùa hè năm nhất đại học.

Cô đang vội vàng bắt xe buýt từ trường đại học B đến phòng học khoa vật lý của trường đại học A, để học thay một đàn anh năm ba cùng quê.

Đàn anh phải về quê vì có việc gấp, không kịp nộp đơn xin nghỉ. Mà giảng viên môn chuyên ngành này lại khá cá tính, bình thường chẳng mấy khi điểm danh, nhưng thỉnh thoảng lại có một hai lần điểm danh đột xuất, sinh viên nào trốn học sẽ bị trừ điểm. Đàn anh thực sự không còn cách nào khác đành phải nhắn tin nhờ Quý Uyển giúp đỡ, hứa sau khi hoàn thành sẽ có phần thưởng hậu hĩnh.

Quý Uyển và người đàn anh đó chỉ gặp nhau hai lần trong buổi gặp gỡ đồng hương, là kiểu chào hỏi xã giao mà thôi. Nhưng những anh chàng học chuyên ngành vật lý luôn có khí chất học giả rất đặc biệt, Quý Uyển có chút thiện cảm với anh ấy nên đã không từ chối.

Tỷ lệ nam nữ trong khoa vật lý của trường đại học A mất cân bằng rất nghiêm trọng. Dưới sự trợ giúp của bạn cùng phòng đàn anh, Quý Uyển cố ý tìm một góc kín đáo để ngồi xuống, chỉ đợi buổi học kết thúc là sẽ chuồn đi ngay.

Nghe giảng môn chuyên ngành như nghe kinh thư. Quý Uyển cảm thấy mình như Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm chú vậy, đầu óc quay cuồng, từng giây từng phút như dài đằng đẵng.

Thầy giáo hói đầu vặn mở nắp bình giữ nhiệt, chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi chiếu câu hỏi lên màn hình, là bài toán về tính cái gì mà "bán kính và khối lượng của hai ngôi sao đôi".

Giảng viên hỏi có ai muốn lên bục giảng giải đề không, xung quanh chỉ có tiếng giấy bút sột soạt, không một ai trả lời.

Quý Uyển ngáp ngắn ngáp dài, cầm bút giả vờ vẽ nguệch ngoạc lên giấy. Đang mơ màng sắp ngủ, cô chợt thấy một bóng dáng cao gầy ở hàng ghế trước mặt sát bên cửa sổ đứng dậy, sải bước lên bục giảng, cầm phấn viết lên bảng một cách trôi chảy.

Chiếc phấn trắng được cầm bởi bàn tay với những ngón tay dài, khi viết lên bảng đen tạo những tiếng "cạch cạch cạch" giòn giã, giống như tiếng nhịp tim của Quý Uyển lúc này.

Vào giờ phút này cơn buồn ngủ bỗng biến mất, cô chống cằm, cứ thế thẫn thờ ngồi yên tại chỗ.

Ánh nắng xuyên qua tâm hồn mơ mộng, rèm cửa sổ màu trắng nhẹ nhàng bay bay trong gió, chiếc áo phông trắng với quần jean gọn gàng, và cả chàng thanh niên đẹp như tranh vẽ nữa… Cảnh tượng này đẹp đến mức giống như một thước phim quay chậm trong bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường vậy.

Chàng trai tuấn tú không nói gì, chỉ đắm mình vào những phép tính trên bảng đen. Anh cầm phấn rất chặt, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi chuyển sang màu trắng bệch, trắng nõn như ngọc. Vẻ mặt tập trung cùng với góc nghiêng tuyệt đẹp mà ngây thơ kia, đã ngay lập tức làm trái tim Quý Uyển rung động.

Anh nhanh chóng tính ra kết quả. Nhưng không dừng lại ở đó, anh đẩy phần bảng đen đã viết xong sang một bên, đổi sang một cây phấn khác, tiếp tục viết cách giải thứ hai lên phần bảng đen còn lại, sau đó là cách giải thứ ba…

"Tiểu Lê ơi, thôi được rồi, được rồi."

Thầy giáo cố ngăn lại nhưng chàng trai đẹp trai ấy dường như không nghe thấy gì. Chiếc bảng đen đã viết đầy chữ, nhưng vẫn chưa xong, anh lại khom lưng ngồi xổm, những nét phấn đã bay đến lớp sơn tường màu xanh lá cây dưới bảng đen.

Các sinh viên đều bật cười, thầy giáo hết cách đành phải chắp tay sau lưng, tránh sang một bên. Trong mắt ông ấy hiện lên sự bất lực, nhưng nhiều hơn là sự tự hào và khen ngợi.

Quý Uyển không biết đám người này đang cười cái gì.

Cô mỉm cười, thầm nghĩ anh chàng đẹp trai này thật là thú vị.

"À, em nói tới Lê Ký Bạch à."

Đàn anh nhanh chóng nhận ra anh dựa trên mô tả của cô, cau mày: "Anh không thân với cậu ta."

Quý Uyển bán tín bán nghi: "Không thân á? Không phải hai người học cùng ngành sao?"

"Cậu ta là sinh viên hàng đầu được đặc cách tuyển thẳng, chuyên về lĩnh vực vật lý thiên văn, bình thường ít khi đến lớp."

Giọng điệu của đàn anh có chút gay gắt, không biết là vì ghen tị hay là vì lý do gì khác: "Mấy môn chuyên ngành năm ba quá dễ đối với cậu ta, nên bọn anh cũng không gặp nhau thường xuyên."

"Đàn anh, anh có thể gửi lịch học của anh ấy cho em được không?"

Quý Uyển chắp hai tay lại làm động tác năn nỉ: "Đi mà, đi mà."

Biết rõ ý đồ của Quý Uyển, đàn anh ra vẻ bí mật.

"Anh gửi lịch học cho em cũng được, nhưng tốt nhất em nên tránh xa Lê Ký Bạch ra."

"Tại sao thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!