Chương 87: (Vô Đề)

Vì Chaeyoung, Lisa có thể lạy trời lạy đất.

Chứ đừng nói đến cha mình.

Trong cơn gió rít gào của đêm giữa hè, mùi bùn đất bốc lên như báo hiệu cơn mưa to sắp đến cùng không khí oi bức làm cho cô người bị nghiền ép mấy ngày liền, còn thừa không nhiều tinh lực.

Cô cứ như vậy quỳ trên mặt đất, đầu gối bị đá cuội đập hơi đau đớn.

Bool Am đứng chắp tay, thần sắc không rõ.

Hai người kẻ xướng người họa, vốn là mối quan hệ cha con thân thiết, cuối cùng lại biến thành mối quan hệ giữa hai người thù địch. Mỗi lần cô gây chuyện, ông  không muốn phí miệng lưỡi, trực tiếp bắt cô quỳ xuống đất, dùng dây lưng mà đánh.

Cực kỳ giống hiện tại.

Ông thất thần một lát.

Cô không an lòng, cô không đợi được ngẩng đầu lên mà gọi ông: "Ba?"

"Con có nguyện ý về thừa kế gia nghiệp hay không?"

"Nguyện ý."

Cô không nghĩ lại muốn nhìn Chaeyoung khóc, cái gì cô đều cũng nguyện ý.

Ông không nói lời nào, quả thật là làm cho người khác áp lực.

Ông quay lưng về phía cô, để cô quỳ, đi đến cửa.

Trong nháy mắt, cô chân chính cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng.

Mưa ngày càng nặng hạt, sắc bén như lưỡi dao, mặt cô có chút đau đớn.

"Hiện tại con đang phải chống đỡ cho nhà họ Park, bệnh ra đó, tất cả mọi người đều xong đời."

Đáy lòng cô có ngọn lửa bùng lên, hai tai của cô trong nháy mắt dựng lên.

"Không tưởng tượng được là đã vài chục năm chưa vào nhà. Chút nữa đừng có ngồi lên sô pha, đệm vừa mới mua."

Dì giúp việc đứng ở cửa vẫn lưu ý động tĩnh bên này, nhanh chóng đi tới chuẩn bị dù, đi đến bên cô.

"Nhanh nhanh nhanh. Ba con đã cho con vào nhà rồi, dì đã nói mà, làm gì có ba con nào lại thù hận nhau như vậy."

Cô liền vội vàng đứng lên, bước chân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là ngã sấp mặt.

"Haizz! Thế nào?"

"Không có việc gì, quỳ lâu nên tê chân. Má ơi, dì sao dì vẫn còn đẹp như vậy?"

"Được được được, hôm nay con là lớn nhất."

"Dáng vẻ xuống nước của cha già rất thuận mắt nha."

"Còn muốn dì dìu con không?"

"Có có, dì, cho con mượn cái tay một chút. Thật là thất sách, sớm biến thế này liền mặc quần dài tới."

Thời gian đi qua hơn 10 năm, cô rốt cuộc lần đầu tiên chính thức bước vào nhà mình.

Bool Am ngồi bên sảnh phòng trà, trong tay là hộp gỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!