Chương 9: Hoa Khôi

Bảy ngày quốc khánh qua đi trong nháy mắt. Đa số mọi người đều muốn quay lại ngày đầu của kỳ nghỉ, nhưng quốc khánh vẫn là không thể trở về, quyết tuyệt mà rời đi.

Không muốn đến trường không chỉ có học sinh, mà còn có cả giáo viên.

Sáng sớm Mộ Tử Sư ngáp vài cái tới trường học, nhớ tới một đống bài tập mình đã cho bọn học sinh làm trong kỳ nghỉ, buổi sáng lại chỉ có một tiết cần lên lớp, còn lại thì chắc chỉ là ở trong văn phòng chữa bài tập đó đến giữa trưa.

Kỳ thật giáo viên cũng không muốn cho học sinh nhiều bài tập về nhà làm gì, xem nhiều đau mắt.

Có mấy giáo viên còn tới sớm hơn thầy Mộ, cười và chào hỏi: "Thầy Mộ, sớm a, quốc khánh có đi chỗ nào chơi không?"

Mộ Tử Sư bất đắc dĩ cười: "Tôi không đi đâu cả, quốc khánh mà đi ra ngoài chơi không phải để chịu tội sao?"

"Thầy còn trẻ vậy, có ngày nghỉ chính là phải đi ra ngoài chơi nhiều một chút."

Thầy Mộ vội vàng vẫy vẫy tay: "Tôi từ đại học đến lúc đi làm đã mấy năm, cơ hồ liền cứ đi tới đi lui rất nhiều rồi, hiện tại thật vất vả ổn định được, tôi cảm thấy không có chỗ nào thoải mái hơn ở trong nhà."

Lúc này thầy Vương mới vừa bước vào văn phòng trêu ghẹo nói: "Không nghĩ tới thầy Mộ trước kia cũng là một người lãng tử."

Thầy Vương dạy môn ngữ văn cho các học sinh năm nhất, là giáo viên giỏi cấp tỉnh, học thức uyên bác, phong cách giảng dạy vừa trang trọng vừa khôi hài, bọn học sinh đều thực thích thầy Vương.

"Nào có, trước kia chính là thích đi khám phá khắp nơi thôi."

Thầy Vương ha hả cười: "Chuyện tốt, cả đời không thể ngồi ngốc ở một chỗ, đi ra ngoài nhìn xem sự đời phong phú không tốt hơn sao, bọn học sinh nghe giảng buồn tẻ, còn có thể kể cho chúng nghe một vài câu chuyện thú vị làm không khí sôi động hơn, lần trước tôi kể cho bọn học sinh về trước kia tôi đi đến sông Yến Hà chơi, bọn chúng tỉnh ngủ luôn."

Mộ Tử Sư gật gật đầu: "Được lợi không ít a."

Thầy Vương uống ngụm trà, còn nói thêm: "Bất quá bọn học sinh năm nhất đều rất tự giác, tôi không cần kể chuyện xưa, bọn chúng cũng sẽ ngoan ngoãn nghe giảng bài, đại biểu môn toán học lớp thầy, hiện tại đã đến trong phòng học đọc sách rồi."

"Hả?" Mộ Tử Sư có chút kinh ngạc: "Đến sớm vậy còn một khoảng thời gian nữa mới tới giờ mà."

"Không biết, khả năng đứa nhỏ này ở ký túc xá." Thầy Vương thích nhất chính là học sinh thông minh lại chăm chỉ như vậy: "Đi học cũng thực nghiêm túc, làm bút ký cũng không chút cẩu thả."

Vóc dáng nữ sinh nho nhỏ, đồng phục size nhỏ nhất mặc trên người cô bé đều có vẻ dài rộng, một đôi giày giản dị, tóc buộc đuôi ngựa, là học sinh ngoan ngoãn nghe lời đỡ phải lo lắng nhất trong mắt các giáo viên.

Cùng Cố Dật Nhĩ cực kỳ ưu tú kia không giống nhau, Lâm Vĩ Nguyệt cho người khác cảm giác cô có năng lượng như một bông hoa dại. Có lẽ nguyên nhân cũng là vì gia đình.

Mộ Tử Sư theo bản năng liền hướng phòng học đi đến.

Nhìn qua cửa kính, thầy Mộ quả nhiên thấy trong phòng học trống rỗng, duy nhất có một cô bé ngồi đọc sách tiếng Anh.

Thầy Mộ gõ gõ cửa kính, người bên quay đầu lại. Cách cửa kính, thầy Mộ thấy được cô bé trừng lớn đôi mắt giống nai con.

"Thầy Mộ, buổi sáng tốt lành!" Lâm Vĩ Nguyệt đứng dậy, cúi đầu nghiêng mình 90 độ mà chào.

Mộ Tử Sư bật cười, nghĩ thầm hai tiếng thầy Mộ vẫn là dễ nghe hơn so với thầy sư tử, thầy sư tử giống như là trong phim hoạt hình vậy.

Thầy Mộ hướng Lâm Vĩ Nguyệt vẫy tay. Lâm Vĩ Nguyệt buông sách, chạy tới, cùng thầy Mộ cách một cánh cửa sổ.

"Ăn bữa sáng chưa?" Thầy Mộ nhẹ giọng hỏi.

Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu: "Em tính học xong từ đơn tiếng Anh rồi mới đi nhà ăn mua ạ."

"Vậy em tiếp tục học đi." Mộ Tử Sư khẽ cười: "Em muốn ăn cái gì? Thầy mua cho em một phần."

"Dạ, không cần phiền thầy đâu ạ." Lâm Vĩ Nguyệt vội vàng xua tay.

Mộ Tử Sư như cũ dùng lời nói nhẹ nhàng, nhưng không có cho Lâm Vĩ Nguyệt cơ hội cự tuyệt: "Thầy mời em, ăn cháo hay ăn bánh bao?"

"Một cái bánh bao là tốt rồi ạ..." Lâm Vĩ Nguyệt rũ mắt nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!