Trong phòng y tế.
Tư Dật yếu ớt nằm trên giường bệnh, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng kêu rên thống khổ khiến người nghe rơi lệ kẻ thấy thương tâm.
Cố Dật Nhĩ ngồi bên cạnh giống như người vợ nhỏ gọt táo cho cậu.
"Ối giời ơi, đau chết mất.
" Tư Dật lại kêu một hồi.
Cố Dật Nhĩ chấp nhận số phận: "Đồng chí, bác sỹ đã nói không có gì đáng ngại rồi, cậu có cần đến mức này không?"
Tư Dật chỉ vào cô, ngữ khí rất kinh dị: "Đây là khẩu khí cậu nói chuyện với người bị hại sao?"
"Tớ sai rồi.
" Cô không chút để ý mà nói bừa một câu xin lỗi.
Tư Dật than một tiếng: "Quá có lệ, không hề có thành ý.
"
Cố Dật Nhĩ nhét quả táo đã gọt xong vào miệng cậu: "Ăn táo đi.
"
Tư Dật cắn táo, hàm hồ nói: "Tớ thích ăn giòn, quả này bở quá.
"
"Không phải nói đau đến không biết trời đất gì sao? Sao đến quả táo này giòn hay bở cũng phân biệt được vậy?" Cố Dật Nhĩ nhếch miệng, đứng dậy đi rửa dao gọt hoa quả.
"Cậu đi đâu?" Tư Dật vội vàng ngồi dậy, "Cậu không được đi, phải ở chỗ này chăm sóc tớ.
"
Cố Dật Nhĩ giơ dao gọt hoa quả trong tay lên: "Tớ đi rửa dao, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu đến cùng.
"
Đúng lúc này vải mành màu trắng bị kéo ra, bác sĩ bưng trà đi đến.
"Khá hơn chút nào không?" Bác sĩ đi đến bên cạnh Tư Dật hỏi.
Cố Dật Nhĩ đoạt trước đáp lời: "Không khá hơn chút nào, cậu ấy vẫn luôn la hét kêu đau ạ.
"
Bác sĩ nhướng mày: "Đã nghỉ ngơi lâu như vậy còn không đỡ hả? Cởi quần ra để tôi nhìn xem có phải có máu bầm hay không?"
Tư Dật theo bản năng che kín đũng quần: "Không có máu bầm, nhất định là không có máu bầm.
"
Cố Dật Nhĩ nghẹn cười: "Nhất định là bị tụ máu rồi, nếu không sao lâu vậy rồi mà vẫn còn đau.
"
Tư Dật nằm trên giường bệnh quăng cho cô một ánh mắt hình viên đạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!