Phòng đàn to như vậy, hai vợ chồng cứ yên lặng đứng đối diện nhau.
Ngữ khí của ba Tư đầy áp lực: "Tiểu Phù, em làm sao vậy?"
"Tôi vừa nói, tôi mệt mỏi rồi." Mẹ Tư lặp lại, ngữ khí so với vừa rồi còn kiên định hơn, "Tư Thanh Dương, anh cũng đã sớm không chịu nổi rồi đúng không, sợ là anh ở văn phòng còn thoải mái hơn ở cái nhà này.
Cứ tiếp tục thế này có ý nghĩa gì đâu? Không chỉ đơn giản là tra tấn chúng ta, mà cũng mang đến tổn thương cho Tư Dật."
Tư Dật trốn ở dưới dương cầm không nhìn thấy biểu tình của cha mẹ, chỉ có thể từ giọng nói của hai người mà phán đoán bọn họ không phải là cãi nhau bình thường.
"Anh không có." Ba Tư dừng một chút, ôn nhu giải thích, "Anh biết dạo này em rất bận, anh không muốn làm phiền em."
Âm điệu của mẹ Tư cao lên: "Tôi biết dạo này anh đang vội vàng tranh cử vào vị trí trong tỉnh ủy, khó có được thời gian mà về nói chuyện với tôi, cho nên tôi không muốn lãng phí thời gian với anh nữa, lần này tôi bảo anh về chính là muốn nói rõ một lần cho xong."
"Em muốn nói cái gì?"
"Tôi biết ly hôn với anh có ý nghĩa gì, tôi không ép buộc, chờ anh tranh cử xong lại nói, nhưng tôi hy vọng chúng ta có thể ký tên một phần văn kiện chính thức ở riêng, cả hai tách ra một khoảng thời gian để bình tĩnh một chút."
Ba Tư trầm giọng ngắt lời mẹ Tư: "Anh không đồng ý."
"Chuyện này đối với anh cũng không có hại gì." Mẹ Tư lại cứng rắn hơn một chút, "Cũng là buông tha cho tôi."
Tiếng giày da gõ lên sàn nhà phát ra tiếng vang nặng nề.
Tư Thanh Dương dùng sức bắt được bả vai Vu Phù, nhíu chặt mi, ngữ khí áp lực tới cực điểm: "Tiểu Phù, em thu hồi lại những lời vừa rồi đi."
Vu Phù cắn môi lắc đầu: "Anh biết tính tôi, không có chuyện tôi sẽ đổi ý."
Người cha xưa nay ôn hòa hiền từ trong mắt Tư Dật, thư ký Tư cần chính thân thiết trong mắt cấp dưới, giờ phút này hoàn toàn sụp đổ hình tượng, đôi mắt hồng lên thấp giọng gào rống: "Tại sao?"
"Tôi không muốn bị cô gái trẻ kia quấy rầy nữa, cô ta trẻ tuổi, có rất nhiều tinh lực làm loạn với tôi, nhưng mà tôi không có, chuyện công ty tôi đã kham không nổi rồi, tôi không có sức lực đi tranh với cô ta mấy cái chuyện chân ái hay không chân ái."
"Anh đã giải thích với em rồi." Tư Thanh Dương gắt gao nhìn vợ, "Chẳng phải lúc đấy em đã tin tưởng anh rồi sao? Cô ta không nên là lý do khiến chúng ta phải ở riêng."
Vu Phù cắn môi, dùng sức hất tay chồng ra: "Cô ta quả thật chỉ là một trong các lý do, Tư Thanh Dương, anh cẩn thận ngẫm lại xem mấy năm nay rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ vây quanh anh? Anh gạt tôi thì cho rằng tôi thật sự không biết gì sao?"
Không khí áp lực tới cực điểm, phảng phất chỉ cần một tia lửa là có thể đốt cháy tất cả.
"Tư Thanh Dương, từ trước đến nay em vẫn luôn nghĩ rằng cho dù về sau em bảy tám chục tuổi, anh cũng sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn người phụ nữ khác một cái." Vu Phù bỗng nhiên bình tĩnh lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót, "Chính là ngày đó cô gái Địch Linh kia tới tim em, nữ sinh viên tràn đầy sức sống thanh xuân, vừa mới sinh nhật tuổi hai mươi, trong mắt tràn đầy mong đợi với tương lai, nhưng còn em thì sao?
Mấy năm nay, cho dù em có tỉ mỉ bảo dưỡng thế nào cũng căn bản không thể ngăn được dấu vết năm tháng trên gương mặt.
Em liều mạng làm việc kiếm tiền, chỉ là vì có thể thu nhỏ khoảng cách với anh, nhưng anh càng bò càng cao, càng ngày càng loá mắt, thời gian trôi qua chỉ càng khiến anh thêm hấp dẫn phụ nữ, kiêu ngạo và tự tin của em đã bị anh đánh bại hoàn toàn, em không còn tin tưởng trong vài thập niên tiếp theo có thể tiếp tục đứng cùng một chỗ với anh nữa."
"Anh chưa bao giờ muốn em làm những thứ đó vì anh." Tư Thanh Dương giọng nói ấm ách giải thích.
"Vậy anh nói thật xem, nếu bây giờ em chỉ là một bà thím già mỗi ngày chờ anh về ăn cơm thì anh còn có thể nói ra lời này sao?" Mẹ Tư dừng một chút, lại tiếp tục nói, "Em phát hiện tình yêu căn bản không đủ để chống đỡ cái nhà này của chúng ta, chúng ta càng ngày càng bận, càng ngày càng bỏ qua Tư Dật, chúng ta tự cho là vì cái nhà này trả giá rất nhiều, nhưng kết quả lại là thời gian dành cho gia đình còn không nhiều bằng thời gian đi xã giao bên ngoài, Tư Thanh Dương, sớm hay muộn có một ngày chúng ta sẽ chán ghét lẫn nhau, sẽ nhìn nhau không vừa mắt, anh coi như em tùy hứng mà đáp ứng với em lần này đi."
"Anh không đồng ý.
Quá khứ em tùy hứng thế nào cũng được, nhưng chuyện này anh tuyệt không nhân nhượng với em."
"Tư Thanh Dương!"
"Tiểu Phù, lý do này của em quá gượng ép, nói cho anh biết, có phải là do chuyện ở công ty không?"
Ngữ khí của Vu Phù trong phút chốc có một tia hoảng loạn: "Không phải!"
"Anh mặc kệ có phải hay không." Tư Thanh Dương cường ngạnh, "Trừ phi em không còn yêu anh, nếu không anh không chấp nhận bất cứ lý do nào để tách ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!