Chương 18: Luận trên dưới

Nam sinh cầm phiếu điểm vẻ mặt cười tủm tỉm, Cố Dật Nhĩ bị cậu ta nhìn có chút phát cáu.

Tuy rằng kì thi này xác thật chỉ là ôn tập, nhưng cô rất tự tin về bài thi của mình.

Nhưng lần trước điểm thi của Tư Dật và cô chỉ chênh lệch chút xíu, nếu sơ ý sẽ bị Tư Dật vượt qua.

Mọi người vây lại xem thành tích ngày càng nhiều, có người bởi vì tăng lên vài hạng mà hoan hô, có người là bởi vì tụt hạng mà kêu rên.

Cố Dật Nhĩ nhìn Lâm Vĩ Nguyệt đứng trước nam sinh kia đưa ánh mắt, ý bảo Lâm Vĩ Nguyệt nói cho mình biết kết quả.

Ai dè Lâm Vĩ Nguyệt cũng làm một bộ dáng thần thần bí bí, dùng khẩu hình miệng kêu cô đoán thử xem.

"Các cậu vây quanh ở nơi này làm gì?" Một tiếng nói lảnh lót ở sau lưng mọi người vang lên.

"Thành tích có rồi."

Lục Gia run lên một chút: "Nhanh như vậy, mau đưa cho tớ nhìn xem."

Vóc người cậu ta cao lớn, sức lực cũng lớn, một chút liền đem phiếu điểm đoạt lấy, nheo lại đôi mắt cẩn thận xem.

"Tớ rớt xuống hạng 27, các cậu tranh đua học tập quyết liệt như vậy sao?" Lục Gia bĩu môi đối với thành tích của mình lần này hơi có chút bất mãn, tiếp theo liền hướng phía trên đầu phiếu điểm: "Top 4 vẫn đứng vững như núi a."

Cố Dật Nhĩ cùng Tư Dật đồng thời hỏi: "Tớ đứng thứ mấy?"

Lục Gia chớp chớp mắt, cười: "Các cậu thi ổn định như vậy còn để ý thứ hạng làm gì?"

Tư Dật có chút không kiên nhẫn: "Nói nhiều như vậy làm gì? Nhanh nói cho tớ biết."

"Tớ không phải nói vững như núi sao, vậy mà cũng không hiểu?" Lục Gia nhún vai: "Dật ca ngữ văn của cậu không tốt lắm a."

Cậu ta thốt ra lời này, Cố Dật Nhĩ nháy mắt hiểu ý, hướng Tư Dật ngửa đầu, bày ra bộ dáng bất đắc dĩ: "Đa tạ đa tạ."

Tư Dật tựa hồ có chút không tin, trực tiếp đem phiếu điểm đoạt lấy, chỉ thấy tờ giấy A4 hàng đầu tiên viết tên Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ, 128, 138, 145, 87, 92, 97, 91, 90, 89, tổng điểm 957, xếp hạng nhất của lớp và giữ luôn vị trí nhất toàn khối.

Những người khác cũng đi lên xem, một loạt con số bắt mắt làm người ta không cầm lòng hít sâu một hơi.

"Mẹ nó là người bình thường có thể thi được thành tích như này sao?"

"Quá khủng khiếp, bái phục."

Thuận tiện quét mắt đến thứ tự kế tiếp.

Tư Dật, tổng điểm 955, xếp hạng 2 của lớp, xếp hạng 2 toàn khối.

Lâm Vĩ Nguyệt, tổng điểm 942, xếp hạng 3 của lớp, xếp hạng 3 toàn khối.

Phó Thanh Từ, tổng điểm 940, xếp hạng 4 của lớp, xếp hạng 4 toàn khối.

Điểm số của 4 người này rất gần nhau, đến vị trí thứ năm Vương Tư Miểu thì điểm mới bắt đầu có chênh lệch khá lớn, biểu hiện ra trình độ của người bình thường.

"Muốn quỳ trước 4 người này, chín môn thi vậy mà đạt điểm gần như tối đa."

Tư Dật bày ra vẻ mặt như bị táo bón, Cố Dật Nhĩ cố làm ra vẻ an ủi cậu: "Không sao cả, tuy rằng lần này ba ba trên con một bậc, nhưng lần sau ba ba tin tưởng con có thể vượt qua ba ba nha."

Lục Gia cũng an ủi Tư Dật: "Dật ca, đã biết điểm rồi, bị một nữ sinh đè ở phía dưới không có gì là mất mặt quá đâu."

Nằm trên... nằm trên... nghe phiền chết được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!