Chương 9: Cho cô ba giây, mau xin lỗi bản tiên nữ

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu bựng bự

Nhóc con, nhìn thấy tiên nữ còn không quỳ xuống?

"Khuôn mặt thanh tú của thiếu niên hiện lên sự bất đắc dĩ, cậu đưa tay ra muốn bắt lấy cánh tay của Lục Hi Hòa, nhưng Lục Hi Hòa lại quàng lên cổ cậu, cậu lại không dám dùng quá sức làm cô đau, không lại thêm một tội danh mưu sát tiên nữ."Mẹ, mẹ xem chị ý đi, mẹ mặc kệ à?

"Thẩm Lan Du nhìn cậu, sau đó lấy nước tương từ trong tay của cậu, rồi đi thẳng đến phòng bếp mà không thèm quay đầu lại,"Mặc kệ, hai đứa tự giải quyết.Nói thật đi, em có nhớ chị hay không ·······

"Thẩm Quyến nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói:"Em nhớ chị, nhưng không nhớ nắm tay nhỏ của chị.

"Lục Hi Hòa thấy nghiêm túc trong mắt cậu, không nhịn được nở nụ cười, cô xoa nhẹ trên tóc cậu:"Sao em lại đáng yêu như thế chứ?

"Khuôn mặt thanh tú của người thanh niên lạnh lùng,"Sao chị cứ thích dùng từ đó vậy, em không phải trẻ con.

"Lục Hi Hòa gõ đầu cậu,"Trong mắt chị, em chính là đứa trẻ.Vậy ······ chị có thể buông cổ em ra trước được không, em gập lưng như vậy, sắp gãy đến nơi rồi.

"Lục Hi Hòa nhìn cậu thấy cậu gần như đang cong lưng để phối hợp với chiều cao của cô, Thẩm Quyến mới học lớp 11, mà đã cao 1m80, cậu đứng thẳng lên còn cao hơn cô cả một cái đầu, cô bỏ tay xuống dưới hỏi cậu" Em lại cao hơn rồi đúng không?

"Thẩm Quyến đưa tay xoa chỗ cổ bị cô kéo xuống tiện tay đấm eo hai cái, trả lời:"Hình như cao hơn một chút.Chi lên thay quần áo.

"Lục Hi Hòa nói. Cô mặc một chiếc váy khá trang trọng để đến công ty họp, nhưng bây giờ ở nhà lại muốn mặc thoải mái một chút"Đi đi."

Mặc dù cô không về thường xuyên, nhưng phòng của cô vẫn được Thẩm Lan Du quét dọn thường xuyên, cho nên phòng ngủ vẫn luôn sạch sẽ thoáng mát, Lục Hi Hòa cong khóe miệng, động tác lưu loát thay một bộ quần áo phông thoải mái, lúc chuẩn bị ra ngoài, ánh mắt bất chợt rơi vào khung ảnh trên bàn sách, bước chân của cô lập tức dừng lại đi về phía bàn làm việc.

Lục Hi Hòa cầm lấy khung ảnh, một bức ảnh gia đình, người đàn ông và người phụ nữ trên ảnh đang cười rất dịu dàng, bên cạnh là bé gái khoảng mười một mười hai tuổi, đang cười rạng rỡ, cô nhẹ nhàng xoa nhẹ vào bức ảnh khuôn mặt dịu dàng của người phụ nữ.

Cốc cốc. Có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng Thẩm Quyến vang lên ở bên ngoài,

"Chị, chị xong chưa, xuống ăn cơm."

Được, xuống ngay.

Lục Hi Hòa cất khung ảnh lại cẩn thận, rồi đi ra cửa, mở cửa ra nhìn thấy Thẩm Quyến đang đứng thẳng tắp ở đấy, Ba về rồi?

"Vâng, đang ở dưới nhà."

Thẩm Quyến nói.

Thẩm Quyến vừa mới nói xong thì thấy Lục Hi Hòa bay nhanh qua mặt cậu, vừa chạy vừa nói:

"Lão Lục, ba đã về rồi!"

Cậu không khỏi lắc đầu, trước khi đi thì nhìn thấy khung ảnh trên bàn cô, ánh mắt trầm tĩnh của chàng trai hơi động một chút.

Lão Lục! Lão Lục!

Lục Trường Vĩ buông túi công văn xuống, nhìn Lục Hi Hòa đang chạy từ trên tầng xuống, không khỏi nói:

"Con chạy chậm lại, cẩn thận ngã."

Lục Hi Hòa lập tức cảm động, Lão Lục nhà cô vẫn yêu cô nhất, vừa định nói không sao, thì lại nghe Lão Lục nói thêm một câu,

"Mặt vốn đã xấu, mà còn bị ngã đến ngốc thì sẽ ăn vạ tôi cả đời à, thật đáng sợ."

Nụ cười Lục Hi Hòa cứng đờ.

Rất tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!