Edit: Gấu Đại tỷ
Beta: Gấu muội muội
- --------------
"Người mới đến công ty khi nào lại không hiểu lễ phép như vậy, nhìn thấy tiền bối mà không có một lời chào hỏi? Chẳng lẽ cho rằng bên trên có người nâng đỡ, liền có thể ngang hàng với các tiền bối trong công ty sao?"
Lục Hi Hòa lời này nói ai, mọi người ở đây trong lòng đều biết rõ ràng, thật ra rất nhiều người không thích Mạnh San San, dù sao mọi người đều là đồng nghiệp của nhau, chỉ vì chị họ cô ta làm trong công ty là có thể không coi ai ra gì sao?
Tuy mọi người không thích cô ta nhưng cũng không dám nói gì, chỉ dám bàn tán sau lưng mà thôi.
Nhưng những lời này của Lục Hi Hòa đã nói hộ tiếng lòng của không ít người, mặc dù trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã sớm vỗ tay vì Lục Hi Hoà.
Mạnh San San cảm thấy ánh mắt như kim châm của những người xung quanh dừng ở trên người cô ta, làm cho cô ta xấu hổ, nhưng cô ta ỷ vào có Hà Phỉ nên dù biết Lục Hi Hòa đang nói mình mà vẫn nói chuyện không hề khách khí.
"Chị đang nói ai đấy?"
Nụ cười tươi trên mặt của Lục Hi Hòa hơi thu lại, cô khoanh tay trước ngực, mặt vô biểu tình nhìn thẳng cô ta.
Chẳng lẽ tính tình cô dạo này tốt quá sao?
Một người mới vừa ký hợp đồng mà có thể nói chuyện với cô như vậy?
Mạnh San San bị Lục Hi Hòa nhìn thấy hơi chột dạ, khí thế của Lục Hi Hoà rất lớn nhưng cô ta cũng không muốn yếu thế trước mặt cô chút nào.
"Ai là người thích hợp để nói, việc mình làm mà còn không biết ······ sao?" Lục Hi Hòa cố tình dừng lại, rồi mới nói hết câu.
Tiên nữ không thể nói tục trước công chúng, phải nhịn.
Lúc Lục Hi Hòa cố tình dừng lại làm cho mọi người xung quanh không nhịn được mà cười ra tiếng.
Chị ·······
San San. Hà Phỉ thấy Lục Hi Hòa dễ dàng chọc tức Mạnh San San, cô ta đành phải cảnh cáo gọi Mạnh San San.
Mạnh San San nhìn thấy sắc mặt Hà Phỉ không tốt, chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mặc dù cô gọi là chị Hà Phỉ nhưng quan hệ của hai người cũng không thân thiết đến như thế, nên cô vẫn rất sợ chị ta.
Hà Phỉ nhìn về phía Lục Hi Hòa, thấy nụ cười của cô vẫn rực rỡ như cũ, ánh mắt lạnh xuống, khẽ nói với Lục Hi Hòa:
"Đừng quá phận, một vừa hai phải thôi."
"Tôi không hiểu ý của chị Hà lắm."
Lục Hi Hòa không quan tâm chuyện Hà Phỉ đã cố ý nói nhỏ xuống, vẫn trả lời chị ta bằng âm lượng bình thường.
Không hiểu?
Hà Phỉ cô đã nói rõ như thế mà cô ta còn không hiểu cái quỷ à?
Chẳng qua những lời mà cô ta nói hôm nay, mọi người đều thấy rằng cô ta muốn dạy dỗ Mạnh San San, chị nói một câu đừng quá phận một vừa hai phải là cho cô ta bậc thang để xuống,
khuôn mặt tiên nữ của cô ta muốn để vào đâu?
Chẳng lẽ cô ta không cần mặt mũi à?
"Tôi không rõ chị Hà muốn nói đến chuyện người mới không lễ phép khi gặp tiền bối hay là vì công bằng với mọi người mà tiền bối nhắc nhở người mới là quá phận?"
Lục Hi Hòa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!