Edit: An
Beta: Gấu Bụng Bự
- --------
"Đi theo tôi, đừng để bị ướt, kẻo bênh."
Lúc bị anh ôm vào trong ngực, không khí lúc đó toàn là hơi thở dễ chịu của anh.
Lục Hi Hòa cảm thấy, việc hôm nay dường như khiến cho quan hệ của bọn họ càng gần thêm một bước, cơ hội để tăng tình cảm như này sao cô có thể bỏ qua một cách uổng phí?
Vì thế cô duỗi tay ôm lấy vòng eo thon chắc của anh, Kỷ Diễn thoạt nhìn mảnh khảnh, nhưng mà dưới lớp quần áo là cơ bắp rắn chắc, kiểu như là mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt đi.
Sau khi Kỷ Diễn kéo tây trang lên, lúc này mới ôm cô đi vào màn mưa, nước mưa rơi trên dù phát ra tiếng vang lốp bốp, dọc theo dù là dòng nước tụ lại chảy xuống, cô chôn mặt ở bả vai anh mà không nhìn thấy đường phía trước, nhưng mỗi bước đi của cô lại rất vững rất kiên định.
Hai người rất nhanh đã vào đến cửa đơn của đại sảnh, tay Kỷ Diễn lấy tay của cô ra khỏi vai, Lục Hi Hòa đứng bên cạnh nhìn anh chậm rãi thu ô, sau khi đã thu xong, hai người mới đi đến thang máy.
Nghe được âm thanh mở cửa, Bão Bão nằm ở ban công nhảy dựng lên, lấy tốc độ 100 mét phóng ra cửa.
Lục Hi Hòa nhìn thấy Bão Bão đang chạy về phía mình, nhìn nó đang chạy giống như một cục thịt di động, muốn tránh cũng không tránh được, ngay lúc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại vì sợ hãi, chuẩn bị chống đỡ Bão Bão đang bổ nhào đến, thì đã có một cánh tay rắn chắc khoác lên vai, cô cảm giác tay của anh bao bọc đầu vai cô ở trong, âm thanh cảnh cáo vang lên một bên.
Bão Bão.
Sau khi Kỷ Diễn lên tiếng, Lục Hi Hòa tận mắt thấy Ôm một cái đang chạy như điên mà mình căn bản không dừng được vậy mà phanh lại, hơn nữa giảm tốc độ lại, từ miệng nó phát ra vài tiếng rầm rì, đôi mắt đen thui to tròn đang xoay tròn, cực giống như đang ủy khuất khi lên án.
Thấy Bão Bão như thế, Lục Hi Hòa ngay lập tức bị chọc cười, Bão Bão chắc hẳn thành tinh rồi, đáng yêu quá đi.
Cô bất mãn trừng mắt nhìn anh:
"Anh dữ quá, dọa Bão Bão rồi."
Nói xong, Lục Hi Hòa ngồi xổm xuống vẫy vẫy Bão Bão: Bão Bão, lại đây.
Hừ Hừ... Bão Bão hừ hai tiếng, sau đó đắc ý rung đùi đi đến chỗ Lục Hi Hòa, nhưng Lục Hi Hòa lại thấy được sự đắc ý từ bộ dáng đó.
Bão Bão đến trước mặt cô, sau đó ngoan ngoãn dựa vào chân cô, động tác ỷ lại không hề đề phòng của nó khiến lòng Lục Hi Hòa cảm thấy mềm mại, vì thế cô duỗi tay nhẹ nhàng vuốt lông nó, ngón tay mảnh khảnh xuyên qua lông, Bão Bão rất hưởng thụ cảm giác này.
Kỷ Diễn: ...
Anh làm thế là vì ai???
"Thức ăn của Bão Bão đâu?"
Kỷ Diễn nâng nâng cằm hướng về kệ TV,: Ở kia.
Tôi cho nó ăn.
Ừ.
Lục Hi Hòa ngồi xổm ở ban công đổ cho Bão Bão đầy bát thức ăn, Bão Bão dùng đầu thân thiết cọ cọ lòng bàn tay cô, song mới cúi đầu bắt đầu ăn bữa tối của nó, cũng là ngay lúc này, Lục Hi Hòa mới nhớ tới một việc, không phải Kỷ Diễn nói hôm nay anh muốn đi Tân Xuyên tham gia một hội nghị, buổi tối sẽ không về sao?
Vậy anh...
Kỷ Diễn vừa mở cửa tủ lạnh, còn chưa kịp xoay người thì đã có một đôi cánh tay trắng nõn mảnh khảnh vòng qua eo anh, ôm chặt, phía sau lưng truyền đến ấm áp mơ hồ, anh còn chưa kịp hỏi thì đã nghe thiên hạ sau lưng hỏi.
"Kỷ Diễn, có phải anh thích tôi không?"
Âm thanh mềm mại của con gái, như được bọc đường vậy, ngọt như mật*.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!