Edit: Gấu Chồn
Beta: Gấu Beo
- ---------
Ăn cơm. Kỷ Diễn hướng phòng khách gọi Lục Hi Hòa một tiếng, sau đó mở vòi nước rửa sạch hai tay, dùng khăn mặt thấm nước còn sót lại, Lục Hi Hòa vừa vào thì ánh mắt của cô đã bị hấp dẫn bởi đôi tay của Kỷ Diễn.
Ngón tay vừa tinh tế vừa dài, không khác gì của con gái, mu bàn tay của anh lúc hơi dùng sức còn hiện ra màu xanh nhạt của gân, đây mới là đôi tay mà một nam nhân nên có, cô nắm chặt hai tay, cảm thấy cực kì tốt!
Kỷ Diễn thấy cô lại nhìn chằm chằm tay mình mà xuất thần, anh như vô tình hơi nghiêng người đi, chặn tầm mắt của cô.
Khóe miệng Lục Hi Hòa hơi co giật, keo kiệt chết đi được, cô cũng không có sờ, xem một chút cũng không cho, anh không cho thì cô cũng không thèm xem, có gì hơn người chứ?
Vì thế cô với lấy món ăn trên bàn ăn thủy tinh, chuẩn bị ra ngoài lại vừa lúc nhìn thấy tay anh chuẩn bị cởi tạp dề, cô lại lặng lẽ đặt món ăn xuống.
Kỷ Diễn đưa tay ra mò mẫm dây đeo tạp dề, ngay lập tức đã thấy không đúng, nút thắt của Lục Hi Hòa căn bản không phải là dải rút, mà chính là nút chết, khó trách trước đó cô không cho hắn động vào, có cảm giác ngay từ đầu cô đã cố tình rồi?
Hắn xoay người lại, Lục Hi Hòa.
Lục Hi Hòa mở to mắt vô tội nhìn anh,
"Không cởi được sao? Không sao, không phải còn có tôi sao? Tôi giúp anh cởi là được rồi."
Nói xong cô lách đến phía sau hắn, đôi tay nhỏ bé cầm lấy dây đeo tạp dề, khóe miệng còn mang theo ý cười như đạt được ý đồ, thuần thục cởi nút thắt ra.
"Anh xem, không phải tôi cởi được rồi sao?"
Kỷ Diễn, .....
Đến lúc ăn cơm, Kỷ Diễn đột nhiên nghĩ đến lời nói của Lục Hi Hòa, có liên quan đến chuyện phát ngôn của Schrove, anh thản nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Hi Hòa đang ăn ngon lành, cách ăn của cô có thể nói là rất không thục nữ, hai má phình ra, giống như một con hamster, rất đáng yêu.
Đừng tưởng Lục Hi Hòa ăn trong bát nhìn trong nồi, nhưng cô vẫn thừa sức nhìn thấy Kỷ Diễn đang nhìn mình, vì thế cô không nhanh không chậm nuốt đồ ăn trong miệng, mạnh mẽ ngẩng đầu lên che đi tầm nhìn của anh, bốn mắt nhìn nhau, cô từ trong đôi mắt sâu như biển xanh của anh thấy được chính mình.
Giây tiếp theo, khóe miệng của cô cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang vài phần không đứng đắn,
"Ăn cơm thì ăn cơm đi, anh nhìn tôi chằm chằm làm gì, không phải anh thích tôi chứ? Nếu anh thích tôi, nhanh nhanh nói với tôi đi, vừa vặn tôi cũng thích anh....."
Câm miệng.
Kỷ Diễn thực sự không nhịn được nữa, anh làm một việc mà cảm thấy chính mình không có khả năng làm ra, gắp một miếng bóng cá trực tiếp nhét vào cái miệng đang lải nhải của Lục Hi Hòa.
Một cái nhét của anh, nhất thời cả hai đều ngây ngẩn cả người.
Lục Hi Hòa cắn bóng cá, một câu cũng không nói được, nhưng được vài giây, cô phản ứng lại đầu tiên, đôi mắt trong suốt tràn đầy ý cười, cái miệng nhỏ đánh son đỏ thẫm từ từ nhai rồi nuốt miếng bóng cá Kỷ Diễn cho cô xuống bụng.
"Ăn ngon, tại sao miếng anh đút còn ngon hơn so với miếng tôi tự mình ăn vậy? Có thể... đút cho tôi một miếng nữa không?"
Lục Hi Hòa một tay chống cằm, người hơi rướn về trước, mặt mũi tươi cười nhìn anh.
Kỷ Diễn tay nắm chặt đôi đũa, mắt còn không thèm nhìn cô, Tự mình ăn cơm.
Anh đãtừng này tuổi, còn chưa từng kích thích như vậy.
Lục Hi Hòa sắc bén nhìn ra anh có chút không tự nhiên, ý cười trên miệng càng trắng trợn,
"Kỷ Diễn, anh đang thẹn thùng sao?"
Có chừng mực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!