Chương 14: Sao tay của anh lạnh vậy ?

Editor: Gấu Bụng Bự

Beta: Gấu Muội Muội

——————————

"Anh đừng đi mà, cổ tay tôi vẫn còn đau đây này."

Kỷ Diễn ngoảnh mặt làm ngơ với những gì Lục Hi Hòa nói, tiếp tục đi về phía trước, Lục Hi Hòa bước nhanh đuổi theo cùng anh đi song song, nhưng mà bây giờ cô đã không dám làm càn nữa rồi, vừa nãy Kỷ Diễn cực kỳ nhanh nhạy một phát bắt được tay mình làm trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

"Sao phản ứng của anh nhanh vậy?"

Lục Hi Hòa tò mò hỏi anh.

Kỷ Diễn nhìn cô một cái, lãnh đạm nói:

"Phản xạ có điều kiện."

Lục Hi Hòa bĩu môi, phản xạ có điều kiện này của anh ta đúng thật là rất nhanh, nghĩ tới đây, cô âm thầm xoa xoa tay mình, ngẫm lại tay vẫn còn cảm thấy đau.

Ủa? Lục Hi Hòa đột nhiên nghi hoặc ra tiếng.

Bởi vì bây giờ cô đang đi theo Kỷ Diễn, nhưng Kỷ Diễn lại đi về cùng hướng với nhà cô, đối diện đằng trước chính là block chín và block mười, vì thế cô nửa đùa hỏi:

"Anh sẽ không ở block chín đấy chứ?"

Nhưng cô vừa dứt lời, liền nhìn thấy Kỷ Diễn đi qua block mười, hướng về phía đại sảnh của block chín.

ĐM!! (gốc là ngoạ tào)

Sau khi hai người đi qua đại sảnh tiến vào thang máy, Lục Hi Hòa ấn tầng chín, lúc ấn xong cô thấy Kỷ Diễn không có động tĩnh, nghi hoặc hỏi:

"Sao anh lại không ấn?"

Kỷ Diễn nhìn cô, sau đó vươn tay, Lục Hi Hòa nhìn về phía ngón tay thon dài của anh đang đưa qua ấn, bàn tay này quả thực là đẹp muốn mạng luôn mà, nếu có thể nắm lại một lần thật sự là ·······

Tâm tư kiều diễm này của Lục Hi Hòa đột nhiên dừng lại khi thấy ngón tay ấy hướng về con số chín cô đã ấn qua.

W h a t!!!

Tầng chín có tổng cộng hai căn hộ gia, một căn chủ là cô, cho nên không phải anh là hàng xóm mới của cô đấy chứ? Nhưng mà hàng xóm kia cô cũng đã gặp qua vài lần, rõ ràng không phải anh mà!

Đang nghĩ ngợi, đã tới tầng chín rồi, cửa thang máy đinh một tiếng sau đó mở ra, cô nhìn Kỷ Diễn dẫn đầu đi ra ngoài.

Lục Hi Hòa đuổi theo, sau đó chính là một màn độc thoại.

"Anh thật sự ở cạnh nhà tôi à?"

"Nhưng mà hàng xóm nhà tôi rõ ràng không phải anh mà."

Sao có thể?

Lục Hi Hòa bắt đầu nói linh tinh, Kỷ Diễn ở phía trước không hề báo hiệu mà dừng lại, hơn nữa còn dừng lại trước của nhà cô, vẻ mặt Lục Hi Hòa nghiêm túc, cô né qua một bên góc tường hơi co người lại, đôi tay che trước ngực:

"Ông trời ạ, anh muốn làm cái gì?"

Kỷ Diễn mặt vô biểu tình nhìn vẻ mặt phòng bị của cô, âm thanh lạnh lùng nói: Lại đây.

Lục Hi Hòa đứng ở chỗ cũ vẫn không nhúc nhích, một đôi mắt hắc bạch phân minh* như cũ đề phòng nhìn hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!