Edit: Đảo Gấu Mập
🐻: Anh em gấu đã bắt tay đào hố, lịch đăng sẽ không cố định, Gấu bụng bự đảm bảo sẽ không drop các anh em cứ yên tâm mà lọt hố thơm hố ngọt.
Yêu yêu ~~😘
———————————
Trên bầu trời cách mặt đất hàng chục ngàn feet*, chuyến bay quốc tế đến Tân Xuyên
- Trung Quốc đang bay vững vàng, xuyên qua kính râm, ánh mắt Lục Hi Hòa nhìn xuống tay của người đàn ông ngồi phía bên phải đang gõ bàn phím.
*Feet: đơn vị đo của nước Anh, 1 feet = 0.3048m
Tay của anh ta trắng nõn, thon dài, khung xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, dưới màu đen của bàn phím laptop càng làm nổi bật, tăng thêm vẻ đẹp rung động lòng người.
Lục Hi Hòa là thủ khống*, hơn nữa còn cực kỳ nghiêm trọng, nhưng vì cô ở trong giới giải trí, đã gặp không biết bao nhiêu là người tay đẹp, đôi tay trước mắt cô cũng không phải là đẹp nhất so với những đôi tay cô từng gặp qua, nhưng đây là lần đầu tiên để lại cho cô một cảm xúc muốn dâng trào.
*Thủ khống: người mê tay đẹp.
Ánh mắt cô theo tay của anh từ từ di chuyển lên đến gò má của anh, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy gò má, thân thể cường tráng cùng với đường cong rõ rệt, mặt mày tuấn tú, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, cho người ta một loại cảm giác trầm tĩnh.
Nếu không phải thấy anh đang xử lí văn kiện tiếng Anh trên laptop, cô thực sự hoài nghi anh cũng ở trong vòng giải trí như cô, mà người đàn ông này từ lúc lên máy bay đến giờ chưa hề nhìn qua cô, ánh mắt thủy chung nhìn vào màn hình laptop.
Lẽ nào laptop trước mặt anh so với cô còn đẹp hơn?
Mặc dù cô đeo kính râm che hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng chẳng nhẽ anh ta không cảm nhận được dáng người cùng khí chất của cô sao?
Lục Hi Hòa âm thầm chửi trong lòng.
Người đàn ông hình như xử lý xong công việc trong tay, Lục Hoa Hi ung dung nhìn tay anh chậm rãi khép laptop trên bàn nhỏ lại, để vào trong túi xách bên cạnh, tiện thể sửa bàn nhỏ lại, cầm túi xách đặt cô định dưới bàn nhỏ, Lục Hi Hòa phát hiện cái cặp thẳng với cái bàn, dựng thẳng ở chính giữa.
Chứng OCD*.
*OCD: bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Nhưng vào lúc này, cabin đột nhiên lắc lư.
Lục Hi Hòa vốn không tập trung, lúc cabin lắc lư, đầu của cô theo quán tính lao về phía trước, cô theo bản năng chìa tay muốn bảo vệ đầu, nói giỡn, cô đây là dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, không gì có thể so được với gương mặt của cô!
Thế nhưng đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện, bởi vì cánh tay cô lúc này được một bàn tay mạnh mẽ cầm chặt!
Cách một lớp áo khoác mỏng manh, Lục Hi Hòa cảm nhận rõ được cảm giác mát lạnh cùng mạnh mẽ từ bàn tay truyền đến, lúc cô còn chưa phản ứng kịp, chủ nhân của bàn tay hơi dùng sức, cả người cô đang hướng về phía trước liền bị anh kéo về lại, lưng đập vào ghế ở phía sau.
Cô mới vừa ngồi lại xong, bàn tay mạnh mẽ kia liền không dấu vết buông lỏng cánh tay cô ra, cảm giác mát lạnh cùng mạnh mẽ trên cánh tay cô chợt biến mất.
Lục Hi Hòa theo bản năng nghiêng đầu nhìn về đôi bàn tay kéo cô lại của anh, hai tay anh lúc này tùy ý vắt lên ghế, chiếc ghế màu xanh đậm càng làm nổi bật ngón tay trắng và thon dài của anh, hô hấp của cô hơi hoà hoãn lại, nhẹ giọng nói: Vừa rồi cảm ơn anh.
Người đàn ông cũng không cho cô được một chút thư giãn, chỉ là lạnh nhạt nói:
"Không cần khách sáo."
Tim Lục Hi Hòa bỗng nảy lên, một khắc kia, nhịp tim đập như bị phóng đại.
Thình thịch - Thình thịch - Thình thịch
Có thể nghe thấy rõ ràng.
Kính râm lúc va người về phía trước đã bị rơi, Lục Hi Hòa nhìn xung quanh một chút, cũng không thấy đâu, không biết đã rơi ở chỗ nào. Vì vậy chỉ có thể lấy ra từ trong túi một chiếc khẩu trang ra đeo, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm không ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!