Cô làm gắt quá cuối cùng trợ lí Cảnh cũng chịu thỏa hiệp.
Mạc Thanh Tang đi theo trợ lí Cảnh đến căn biệt thự ở ngoại ô cách Đông Châu mấy chục cây số. Xe chạy một hồi cũng vô được căn biệt thự với kiến trúc hiện đại nhưng cảm giác cho cô chính là cực kí quỷ dị.
Trợ lí Cảnh bước xuống xe liền ra hiệu cho người làm im lặng rồi quay sang nói với cô.
"Lát có gì xảy ra, mong phu nhân đứng ở bên ngoài nhìn như đã hứa." Hắn làm như vầy cũng đã xem như hết chức trách của mình rồi.
"Được." Cô đã hứa với trợ lí Cảnh chỉ đứng bên ngoài nhìn và nghe thì chắc chắn sẽ giữ lời. Sẽ không làm khó xử hắn.
Trợ lí Cảnh dẫn cô theo đường cầu thang bộ đi lên trên tầng hai của tòa nhà. Đến một căn phòng hắn liền ra hiệu cô đứng im đó rồi mới mở cửa bước vào trong.
Cô đứng bên ngoài nhìn trợ lí Cảnh mở cửa, lòng vô cùng hồi hộp. Cánh cửa vừa mở ra cô đã nghe được tiếng "choang, choang" của bát đĩa ly vỡ tứ tung làm cô giựt mình điếng hồn. Hi Huyền đã biến thái tới mức chơi cả trò đó luôn sao.
Cô lại nghe được tiếng hét của Hi Huyền.
"Cút ngay cho tôi."
Cô chớp chớp mắt. Hi Huyền này là nhân cách thứ hai à. Trước kia đâu như vậy. Mạc Thanh Tang theo tò mò thò mắt nhìn vào trong phòng nhưng chỉ thấy bóng lưng của trợ lí Cảnh đứng chắn trước giường.
"Xảy ra chuyện gì?" Trợ lí Cảnh bất đắc dĩ hỏi cô người hầu ở bên cạnh. Người hầu hiện tại của cái nhà này sợ nhất chính là phải bước vào căn phòng này. Hi tổng cũng không giống như xưa dễ hầu hạ nữa.
Người hầu cúi đầu, cả người còn run rẩy.
"Tôi... tôi..."
Trợ lí Cảnh thở dài xem như đã hiểu. Hắn ra hiệu cho cô người hầu rời đi.
Mạc Thanh Tang đứng bên ngoài thấy cô người hầu đi ra liền bụp mặt khóc rồi rời đi, cả sự xuất hiện của cô cũng không để ý thì có chút cạn lời. Có đáng sợ vậy không. Hi Huyền bình thường rất tốt, thanh cao, nho nhã, hiểu lễ nghĩa ai gặp cũng thích thì làm sao có thể dọa cô gái đẹp này khóc như vậy. Cô lại đưa mắt nhìn vào trong vô cùng tò mò.
Trợ lí Cảnh: "Hi tổng."
Hi Huyền: "Cô ấy đã kí rồi."
Trợ lí Cảnh: "Chưa kí."
Hi Huyền: "Có nói những lời tôi nói không?"
Trợ lí Cảnh: "Tôi đã nói nhưng phu nhân nhất quyết không chịu kí."
Trợ lí Cảnh: "Phu nhân nói muốn gặp... Hi tổng cô bị thương rồi."
Mạc Thanh Tang đang nghe liền nhìn thẳng vào, chỉ thấy trợ lí Cảnh lúc nãy đứng che tầm nhìn của cô giờ đã lao đến bên cạnh giường.
Lúc này cô mới nhìn thẳng được người bên trong. Cô ấy mặc một bộ pijama màu xanh đen, cả người xanh xao nằm trên giường, tóc cũng đã cắt ngắn. Nhìn chỗ nào cũng không thấy được bộ dạng nữ cường nhân hô phong hoán vũ của năm đó nữa rồi.
Trợ lí Cảnh: "Hi tổng, cô bỏ nó ra... cô không cần tay nữa sao?"
Cô theo tiếng la của trợ lí Cảnh liền nhìn vào tay trái của Hi Huyền. Bàn tay đó đang nắm chặt mảnh sứ, máu trên tay không ngừng chảy xuống. Còn Hi Huyền thì đang nhắc mắt, miệng nở nụ cười như hưởng thụ.
Mạc Thanh Tang đứng bên ngoài che miệng, nước mắt cũng rơi xuống. Cô chưa từng thấy Hi Huyền như vậy. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mới khiến một người tự hành hạ bản thân mình như vậy.
Trợ lí Cảnh: "Người đâu gọi bác sĩ mau... Hi tổng cô buông nó ra đi."
Hi Huyền nắm chặt lấy mảnh sứ. Chỉ có như vậy cô mới cảm nhận được bản thân có cảm giác và còn sống. Đột nhiên có ai đó ôm lấy người cô. Một hơi thở quen thuộc mà cô mong nhớ ngày đêm. Đây là ảo giác của cô sao. Cô ấy sao có thể đến được đây chứ.
"Chồng, chị buông nó ra được không?" Mạc Thanh Tang ôm lấy Hi Huyền.
"Mở mắt ra nhìn em... chị buông nó ra đi." Cô lấy tay sờ lên khuôn mặt xanh xao của Hi Huyền, còn không ngừng hôn lên đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!