Lẽ ra việc tìm lại được thứ quý giá bản thân đã đánh mất phải là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Nhưng tâm trạng Chúc Ôn Thư lại cực kỳ phức tạp.
Cô lúc thì nhìn di động, lúc thì nhìn chiếc vòng tay, thầm nghĩ tối qua bản thân vội vã trả lời anh qua loa lấy lệ làm gì, ở lại chào hỏi nói vài câu với anh cũng không sao mà.
Hiện tại Chúc Ôn Thư cảm giác mình giống như con khỉ diễn một vở kịch lớn ở trước mặt Lệnh Sâm.
Giả chết thì không được rồi.
Dù sao người ta cũng giúp đỡ cô, không cảm ơn thì không phải phép.
Haizz.
Chúc Ôn Thư còn đang phiền muộn, không biết Chúc Khải Sâm đã tản bộ vào văn phòng từ khi nào, anh ta lần lượt trào hỏi từng cô giáo trung niên, trêu người ta cười vô cùng vui vẻ, sau đó mới quay đầu về phía Chúc Ôn Thư. Chúc Khải Sâm cà lơ phất phơ dựa vào bên bàn làm việc của cô rồi hỏi: "Chuyện tôi hỏi mấy ngày hôm trước sao rồi?"
Chúc Ôn Thư ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
"Tôi biết kiểu gì cậu cũng quên mà!"
Chúc Khải Sâm khom lưng, nháy mắt ra hiệu: "Thì là chuyện vé xem concert của Lệnh Sâm ấy, cậu hỏi người bạn cùng nhà đu idol sao rồi?"
"..."
Sao lại là Lệnh Sâm thế.
Chúc Ôn Thư bĩu môi: "Tôi hỏi rồi, bạn cùng nhà nói không mua được."
"Ôi trời..." Chúc Khải Sâm lẩm bẩm: "Ca này khó giải quyết nha, vé xem concert của anh ta được săn đón lắm, tôi đi đâu mua giờ."
Thấy dáng vẻ buồn rầu của Chúc Khải Sâm, Chúc Ôn Thư rất muốn nói, bảo cô giáo âm nhạc nhà cậu đừng si mê Lệnh Sâm nữa, không cần làm mẹ kế trên mạng của Lệnh Tư Uyên đâu.
Những nghĩ lại, cô vẫn nhịn xuống.
"Hay tôi tặng cô ấy album vinyl* của Lệnh Sâm nhỉ." Chúc Khải Sâm đột nhiên nói tiếp: "Hồi trước Tuyết Nhi từng nhắc tới."
*Đĩa than nhạc
Chúc Ôn Thư lơ đễnh nói: "Tùy cậu."
Chúc Khải Sâm ở đây quấy rầy một lúc, mãi tới khi chuông hết tiết vang lên mới đi.
Âm thanh cười đùa vui vẻ của lũ trẻ truyền từ ngoài cửa sổ vào, đây là thanh âm mà Chúc Ôn Thư thích nhất.
Nhưng giờ phút này bầu không khí ấy không giải cứu được Chúc Ôn Thư ra khỏi những cảm xúc rối rắm, ngược lại càng làm cô thêm lo sợ bất an.
Đúng vậy, Lệnh Sâm người ta được săn đón như thế, lại còn giúp mình tìm vòng tay, kết quả mình lại không nói được lời cảm ơn, thế này sao làm tấm gương tốt, sao để người ta lấy mình làm gương được?!
Nghĩ tới đây, Chúc Ôn Thư hiên ngang lẫm liệt gửi tin nhắn cho Lệnh Sâm.
[Chúc Ôn Thư: Tôi nhận được vòng tay rồi, rất cảm ơn anh!]
Anh chưa trả lời.
Chúc Ôn Thư lên lớp đưa bọn trẻ đi tập thể dục giữa giờ.
Trên đường quay lại văn phòng, cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn trả lời của Lệnh Sâm.
[c: Ừm.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!