Chương 8: Bạn Học Cấp Ba Bình Thường

Bởi vì câu "cũng không khác anh là bao" mà tài xế từ đầu tới giờ luôn coi mình như không khí lại càng phải cố gắng che giấu sự kinh ngạc của bản thân, chỉ có điều bàn chân đã phản bội anh ta.

Cú đạp phanh đột ngột làm Chúc Ôn Thư suýt nữa va vào chiếc ghế trước mặt.

Chúc Ôn Thư ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt khiếp sợ của tài xế qua kính chiếu hậu, cười mỉa nói: "Anh à, tôi chỉ đùa chút thôi."

Tài xế cũng hơi xấu hổ, anh ta liên tục nhìn Lệnh Sâm, hệt như có điều muốn nói, nhưng sau đó lại cứng nhắc quay người tiếp tục lái xe.

Chúc Ôn Thư ngồi phía sau cũng nghiêng đầu nhìn Lệnh Sâm.

Anh đủng đỉnh ôm cánh tay nhìn cô, khoé miệng cong lên thành nụ cười, giống như người suýt chút nữa bị lộ bí mật không phải là anh vậy.

"Cô giáo Chúc, cơm có thể ăn linh tinh nhưng nói không thể nói lung tung."

Chúc Ôn Thư không ngờ Lệnh Sâm che giấu chuyện này kỹ như thế, ngay cả tài xế nhà mình cũng không biết.

Nghĩ lại thì có vẻ hợp lý.

Chuyện thế này càng nhiều người biết càng nguy hiểm.

"Xin lỗi, tôi biết rồi..."

Vài phút sau, chiếc xe chầm chậm dừng lại ở khoảng đất trống dưới vòng quay chọc trời.

Cách đó không xa có vài chiếc xe bảo mẫu, bên cạnh còn chất đống các loại thiết bị quay chụp, những người có thẻ nhân viên qua lại tấp nập không ngớt.

Cửa xe mở ra, Chúc Ôn Thư đứng dậy rồi quay đầu nói với Lệnh Sâm: "Vậy tôi xuống xe trước."

Lệnh Sâm đáp "ừ" một tiếng, anh cũng không nhìn cô.

Bởi vì mặc váy dài nên cử động của Chúc Ôn Thư không thuận tiện lắm.

Cô cúi đầu xách váy, chậm rãi duỗi chân bước đi.

Khi cửa xe đóng lại, Lệnh Sâm đang ngồi uể oải bỗng thẳng lưng lên, sau khi nhìn thoáng ngoài cửa sổ xe, mấy ngón tay đặt trên đùi vô thức gõ loạn nhanh hơn. Qua chốc lát, anh đột nhiên đưa tay định ấn nút mở chốt cửa. Tuy nhiên trước một giây ấn xuống, Lệnh Sâm đã dừng lại, anh trầm ngâm phút chốc sau đó không kiên nhẫn thở dài một hơi, cuối cùng vẫn ngồi yên tại chỗ.

-

Chúc Ôn Thư vừa mới đứng vững liền chạm mặt với một người đàn ông đang đi tới.

Cả hai đều sửng sốt.

Thoạt nhìn người đàn ông tầm 30 tuổi, thân hình cao lớn, mặt mày để lộ ra vẻ kín đáo và chững chạc, nhìn vào có cảm rất áp bức.

Hơn nữa không biết sao Chúc Ôn Thư luôn cảm thấy người đàn ông này khá quen, như là đã gặp qua ở đâu đó rồi.

Nghĩ tới đây, Chúc Ôn Thư lại nhìn anh ta kỹ hơn.

Ánh mắt của người đàn ông cũng mang theo sự tò mò, chẳng thèm che giấu mà quan sát cô.

"Xin chào, cho tôi đi nhờ chút."

Chúc Ôn Thư hoàn hồn lại, cô phát hiện bản thân nhìn người ta hơi lâu vì thế lịch sự chào hỏi.

Anh ta không nói gì chỉ gật đầu, sau đó nghiêng người tránh qua một bên.

Chúc Ôn Thư đi rồi, Lệnh Hưng Ngôn nhanh chóng ngồi lên xe.

Mông ngồi vừa ngồi ấm ghế, anh ta lập tức chỉ vào bóng dáng của Chúc Ôn Thư, hỏi Lệnh Sâm: "Ai vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!