Chương 67: Hết Phần Truyện Chính

Sở dĩ Lệnh Sâm nói vậy, là bởi vì cảnh tượng ấy đã xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của anh.

Đầu đường dòng người chen chúc, sân bay vội vàng tấp nập, nhà hàng ồn ào náo nhiệt...

Mỗi một nơi Lệnh Sâm đi qua, nếu lúc ấy đột nhiên có một mái tóc thướt tha, hay thậm chí chỉ là một bóng lưng mảnh khảnh của cô gái nào đó thôi, anh lại bất chợt rơi vào trong giấc mơ ấy.

Nhưng thế giới rộng lớn như vậy, biển người mênh mông, anh chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ may mắn gặp lại Chúc Ôn Thư lần nữa.

Vận may của anh, đã dùng hết từ năm lớp 12 rồi.

Hơn nữa dù có gặp, anh nên làm gì đây?

Lệnh Sâm chắc chắn Chúc Ôn Thư sẽ sống cuộc sống hạnh phúc an vui cùng Doãn Việt Trạch, hoặc là một người đàn ông tốt hơn.

Anh biết, đối với Chúc Ôn Thư mà nói, sự xuất hiện của bản thân chỉ là khúc nhạc đệm nhạt nhẽo không đi tới đâu.

Nhưng đêm đến, Lệnh Sâm vẫn không thể không chế, anh dùng thời gian mất ngủ ấy để tưởng tượng nếu có ngày hai người găp lại, vậy cảnh tượng ấy sẽ như thế nào.

Chỉ là Lệnh Sâm chưa bao giờ nghĩ, vào một ngày bình thường, Chúc Ôn Thư sẽ tới ấn chuông cửa nhà mình.

Không có trải nghiệm phức tạp kỳ lạ, cũng không có ám chỉ của vận mệnh, cô bình tĩnh bất ngờ xông vào tầm mắt anh, giống hệt như kỳ nghỉ hè lớp 9 năm đó.

Thế nên, Lệnh Sâm mang theo đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm đứng trước màn hình giám sát suốt hai phút, không thể phân biệt được đâu thực đâu mơ.

Cả ngày hôm ấy anh hệt như người mộng du, hai chân như lơ lửng chưa bao giờ dẫm lên mặt đất.

Thậm chí tới giờ phút này, khi Lệnh Sâm xách theo vali của Chúc Ôn Thư đứng ở cửa, anh vẫn cảm thấy mình chưa thoát khỏi giấc mơ.

Dù là lần đầu tiên một mình đứng trên sân khấu biểu diễn, Lệnh Sâm cũng không cảm thấy mơ màng không chân thực tới vậy.

"Sao thế?" Chúc Ôn Thư thấy anh mãi không mở cửa, nên hỏi.

Lệnh Sâm nhìn cô, ánh mắt dừng lại chốc lát, sau đó đẩy cửa ra.

Chúc Ôn Thư thong thả đi theo sau anh, cô ho nhẹ một tiếng, quay đầu vươn tay phải về phía Lệnh Sâm.

"Từ nay chúng ta chính là bạn cùng nhà, ở chung hòa hợp nhá."

Phản ứng tối nay của Lệnh Sâm dường như đột nhiên chậm lại, anh cụp mắt nhẹ nhàng nhìn cô, sau đó mới vươn tay.

"Ở chung hoà hợp."

"Trước tiên chúng ta lập ra ba quy ước đã."

Chúc Ôn Thư nghiêm túc nói: "Khu vực vệ sinh chung phải giữ gìn, quét dọn, yêu sạch sẽ."

Lệnh Sâm cười đáp: "Được, hai điều còn lại thì sao?"

Chúc Ôn Thư nhìn vào trong, cô phát hiện trong phòng khách có nhiều cây xanh hơn.

"Bình thường không được phép kéo rèm vào, mấy cây hoa kia cần ánh sáng mặt trời để phát triển."

Lệnh Sâm: "Còn cái nữa?"

"Còn chứ..."

Chúc Ôn Thư nhìn quanh bốn phía, điềm tĩnh nói: "Em không có kinh nghiệm ở cùng người khác phái, nghĩ ra rồi nói sau."

"Được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!