Chương 48: Đây Là...Bạn Trai Của Mình?

Ánh mắt Chúc Ôn Thư dừng trên màn hình máy tính một lúc lâu, mãi đến khi bộ phim chuyển sang tình tiết mới, tâm trí cô mới bị tiếng âm thanh thông báo tin nhắn của điện thoại kéo quay về.

[c: Đã xem chưa?]

Chúc Ôn Thư tự "ừm" một tiếng, khoé môi khẽ cong, sau đó gõ chữ trả lời.

[Chúc Ôn Thư: Xem rồi.]

[c: Thấy tôi không?]

[Chúc Ôn Thư: Không thấy.]

[c: Vậy em mở cửa đi.]

[Chúc Ôn Thư:?]

Cô đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng.

Một giây, hai giây..."cốc cốc".

Quả nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Chúc Ôn Thư gần như bật dậy khỏi ghế, khi mở cửa, cổ tay áo cô còn bị mắc vào tay nắm cửa.

Khoảng cách từ phòng cho đến lối vào cửa chỉ ngắn khoảng mười mét, nhưng với cô, nó lại như con đường dài xa xôi, cần phải dừng nghỉ thở sâu để bình ổn hô hấp.

Tiếng gõ ngắt nghỉ không liên tục, Chúc Ôn Thư đợi chốc lát, cuối cùng nhẹ nhàng mở ra.

Cô đứng sau cửa, thò đầu ra ngoài.

"Sao anh đến đây?"

Trong hành lang mờ tối, Lệnh Sâm đội mũ lưỡi trai che khuất hơn nửa khuôn mặt, anh không hề nói câu nào mà chỉ nâng cánh tay phải lên rồi lắc lắc chiếc bánh ngọt xách trên tay.

"Còn nửa tiếng, không muộn chứ?"

"Ừm..." Chúc Ôn Thư mở rộng cửa đủ một người đi qua, Lệnh Sâm theo sau đi vào.

Cạnh lối đi vào là bàn ăn, khi Lệnh Sâm định để bánh ngọt lên đó, Chúc Ôn Thư liếc thấy đèn phòng Ứng Phi vẫn sáng, trong lòng cô bỗng nhiên nhảy dựng.

"Đừng để đấy!"

Động tác của Lệnh Sâm dừng lại, anh ngước nhìn Chúc Ôn Thư.

Nhưng Chúc Ôn Thư không quan tâm được nhiều như thế, đêm khuya chính là thời gian hoạt động của Ứng Phi, cô vội vàng lôi Lệnh Sâm về phòng mình.

Khi cẩn thận đóng cửa, cô còn kề tai sát lên cửa nghe ngóng, chắc chắn bên ngoài không có động tĩnh gì mới yên tâm xoay người...

Trong phòng ngủ chỉ mở đèn đặt dưới đất, chiếc đèn để sát cạnh bàn làm việc, phác hoạ nên bóng dáng đổ xuống của người đàn ông.

Chúc Ôn Thư yên lặng dựa vào cửa, cô ngơ ngẩn nhìn Lệnh Sâm.

Cô ở trong căn phòng này hơn một năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên trong phòng có đàn ông, không hiểu sao cô thấy hơi bất ngờ.

Dầu thơm có mùi nhàn nhạt đặt trên đầu giường dường như bị hơi thở của anh bao trùm, cả phòng tràn ngập mùi hormone nồng đậm.

Dưới ánh sáng mờ tối, ánh mắt hai người giao nhau một hồi lâu, không ai có ý định lên tiếng nói chuyện.

Qua chốc lát, Chúc Ôn Thư hắng giọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!