Vẻ mặt Lệnh Sâm sững sờ, dường như anh không đoán được đáp án này của Chúc Ôn Thư.
"Là concert..." Anh dừng lại rất lâu, sau đó mới nói ra câu tiếp theo: "Hay là tôi?"
Nhịp tim Chúc Ôn Thư đập rất nhanh, nhưng cô vẫn bình tĩnh nhấn mạnh rõ ràng từng chữ.
"Cả hai."
Đột nhiên Chúc Ôn Thư cảm thấy bàn tay đang nắm cổ tay cô siết chặt lại, mà đôi đồng tử của Lệnh Sâm cũng trở nên sâu tối.
Anh không nói gì một hồi lâu, đôi mắt đen nhánh giống như có sóng biển cuồn cuộn trong đó.
Chúc Ôn Thư không biết đã bị anh kéo vào lồng ngực từ khi nào.
Khi hoàn hồn lại, cô chỉ cảm thấy bả vai sắp bị anh ghì gãy.
Khác với hai cái ôm trước đó, Lệnh Sâm tối nay dường như mất đi khả năng khống chế sức lực của mình.
Được bao bọc bởi nhiệt độ cơ thể anh, Chúc Ôn Thư dần tìm được cảm giác chân thực tối nay.
Cô giống như bông tuyết tung bay, sau đó rơi xuống một lòng bàn tay ấm áp.
Cuối cùng chậm rãi hoà tan trong lòng bàn tay anh.Không biết qua bao lâu, hai chân đã có cảm giác tê dại ê ẩm.
Chúc Ôn Thư liên tục điều chỉnh hô hấp, cô muốn nói gì đó nhưng lại sợ phá vỡ bầu không khí hiện tại.
Bống nhiên điện thoại của ai đó đổ chuông, sau đó giọng nói của Lệnh Hưng Ngôn ở ngoài cửa vang lên.
"Xin lỗi, vốn định gọi điện thoại cho em". Giọng anh ta uể oải: "Thành ra anh quên mất điện thoại của em đang ở chỗ anh."
"..."
Đèn điều khiển bằng giọng nói trong lối đi an toàn không biết đã tắt từ lúc nào. Trong bóng tối, Chúc Ôn Thư có thể cảm nhận được cái ôm của Lệnh Sâm dần tách ra.
Anh xoay người mở cửa, cũng không vội bước ra ngoài mà thay vào đó là dựa vào khung cửa chặn Chúc Ôn Thư bên trong.
"Có chuyện gì?"
Lệnh Hưng Ngôn: "?"
Anh ta tức đến mức bật cười, vò đầu bứt tóc để ổn định cảm xúc, sau đó dựa vào cánh cửa bên kia, vừa mệt mỏi vừa bất lực nhìn Lệnh Sâm.
Cứ muốn nói lại thôi một lúc, cuối cùng anh ta lắc đầu rồi ngẩng lên nhìn người bên trong.
"Cô giáo Chúc, chào buổi tối."
Thanh âm của Chúc Ôn Thư truyền tới từ phía sau lưng Lệnh Sâm.
"Chào buổi tối anh Lệnh."
Chúc Ôn Thư đoán được hai người này có chuyện cần nói, hơn nữa chắc chắn liên quan đến mình, vì thế cô chủ động mở lời: "Hai người cứ bận việc tiếp đi, tôi về nhà trước."
Đi lên hai bước cô mới chợt nhận ra Lệnh Sâm vẫn còn chặn ở cửa, anh không có ý nhường đường.
Cơ thể của người đàn ông che kín cẩn thận tới mức cô không thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Chúc Ôn Thư vươn tay kéo cổ tay áo Lệnh Sâm: "Tôi phải về nhà."
Thanh âm tinh tế ma sát qua màng tai của Lệnh Sâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!