Chương 42: Sinh Nhật Vui Vẻ

Không đợi Chúc Ôn Thư nhận ra là có chuyện gì, bình luận trên màn hình đã tăng lên dày đặc.

Trong vài giây, "???" khắp màn hình lúc đầu nhanh chóng biến thành "AAA!"

Cả mảng đen chi chít, tăng lên không ngừng chiếm hết cả màn hình.

Thi Tuyết Nhi há hốc miệng, lúc lâu sau mới thốt ra một câu "Mợ nó".

Cô nàng lập tức ngồi thẳng dậy, mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Trương Du Minh ở trước ống kính chợt nhận ra bản thân lỡ lời, nhưng với tuổi này của ông, danh vọng và địa vị đều đã đạt được nên cũng không quan tâm lắm.

"Lúc trẻ có người đàn ông nào không mơ mộng về tình yêu đâu chứ." Ông cười nhẹ: "Nếu không có khắc cốt ghi tâm, không có tiếc nuối về mối tình không có được thì làm sao viết ra được những bài hát này."

Màn hình livestream đột nhiên dừng lại.

Cả căn phòng giống như đang vang vọng bốn chữ "khắc cốt ghi tâm".

Khi Thi Tuyết Nhi vươn tay muốn làm mới giao diện thì cuộc gọi của Chúc Khải Sâm đột nhiên hiện ra.

"Sao đấy?" Thi Tuyết Nhi bực mình nghe máy: "Em đang xem livestream!"

"Livestream gì mà còn quan trọng hơn anh hả?" Chúc Khải Sâm khó chịu: "Hai ngày không gặp nhau rồi, có nhớ anh không?"

"Nói chuyện đàng hoàng đi, cô giáo Chúc đang ở bên cạnh... Anh hết bận rồi sao?"

Dù sao cũng là ở nhà người khác, Thi Tuyết Nhi không thể không biết xấu hổ mà nói ra mấy lời buồn nôn.

Sau khi tán gẫu qua loa với Chúc Khải Sâm vài câu, cô nàng thấy Chúc Ôn Thư quay lưng với mình, co lại trong chăn thì hạ giọng: "Không nói nữa, bọn em buồn ngủ rồi, cúp máy đây."

Dứt lời còn kèm theo một tiếng "moa" vào màn hình.

Thi Tuyết Nhi đặt điện thoại xuống chui vào chăn.

"Cô giáo Chúc, cô ngủ rồi sao?"

Người bên cạnh đáp "Ừm" bằng giọng mũi.

"Ngủ ngon."

Thi Tuyết Nhi thò tay tắt đèn trên đầu giường, tiếp tục nghịch điện thoại.

Căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối đen kịt, Chúc Ôn Thi mở to mắt, cô có thể cảm nhận được ánh sáng từ điện thoại của Thi Tuyết Nhi.

Qua chốc lát, Thi Tuyết Nhi thấy Chúc Ôn Thư động đậy, liền nói: "Có phải ánh sáng điện thoại làm chói mắt cô không?"

"Không sao."

Chúc Ôn Thư xoay người đối mặt với cô nàng, nửa khuôn mặt vẫn ở trong chăn, sau lúc lâu cô lên tiếng: "Livestream mà cô vừa xem..."

Thật ra Thi Tuyết Nhi cũng muốn ngủ sớm, nhưng đêm nay bận quá. Đầu tiên là nói tình huống mình vừa gặp antifan của Lệnh Sâm với bạn bè trong nhóm fan, sau đó lại kích động trò chuyện về việc trong livestream vừa nãy, ngón tay gõ chữ trả lời tin nhắn không ngừng nghỉ, chỉ có mỗi thời gian tranh thủ nhướng mày.

"Sao thế?"

Chúc Ôn Thư không biết nói thế nào, rất lâu sau mới thốt ra được vài chữ.

"Là thật sao?"

"Hả?" Thi Tuyết Nhi không hiểu: "Ý của cô là gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!