Lúc đầu chỉ có mình Lệnh Hưng Ngôn đứng ngoài cửa.
Sau đó sắc trời tối dần, anh ta cùng với con trai và bảo mẫu đứng ngoài cửa chờ.
"Ba ơi, sao chúng ta không vào nhà ạ?"
Lệnh Hưng Ngôn ôm đầu gối ngồi xổm một góc, hai mí mắt đánh nhau liên tục.
"Cứ chờ đi."
Lệnh Hưng Ngôn ôm con trai vào trong ngực: "Chúng ta chờ thêm chút nữa, nói không chừng chú con sẽ chuyển đi sớm thôi."
"Tại sao ạ?"
Lệnh Tư Uyên bỗng mở to hai mắt: "Con không muốn chú chuyển đi đâu!"
Lệnh Hưng Ngôn nghẹn lại, nói qua loa: "Bây giờ con không hiểu, lớn thêm chút nữa sẽ hiểu thôi."
"Lần nào ba cũng nói như thế."
Lệnh Tư Uyên bĩu môi lầu bầu: "Con đã trưởng thành rồi, 8 tuổi rồi, không phải trẻ 3 tuổi nữa."
Lệnh Hưng Ngôn ngáp một cái, anh ta không nói tiếp, sau đó lấy điện thoại dự phòng ra mở hoạt hình cho Lệnh Tư Uyên xem.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, hàng xóm vừa về nhà liền đi qua bên này.
"Sao mấy người lại ngồi ở đây vậy?"
Lệnh Hưng Ngôn đáp: "Khoá cửa nhà tôi hỏng, phải đợi người đến sửa."
Tầng này chỉ có hai hộ, nên hai nhà thường xuyên gặp nhau trong thang máy. Hơn nữa, trong nhà cũng có con nhỏ cùng tuổi nên quan hệ cũng không tệ lắm.
"Vậy ba người vào nhà tôi đợi đi, hôm nay trời lạnh lắm đấy."
Nghĩ đến thằng con, Lệnh Hưng Ngôn không từ chối.
Hàng xóm vừa mở cửa thì đột nhiên nhớ tới gì đó: "Nhà anh có họ hàng à?"
Lệnh Hưng Ngôn: "Họ hàng gì?"
Hàng xóm "Hả?" một tiếng, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Anh không biết sao? Chập tối vừa nãy có đôi vợ chồng già đứng cạnh cầu trượt bên kia hỏi thăm. Họ bảo họ là bà con xa với các anh, giờ tới đây có chuyện cần nhờ, hỏi nhà anh ở tầng mấy."
Bầu không khí chợt rơi vào yên lặng, bắt đầu ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Hôm nay Lệnh Hưng Ngôn nhận được điện thoại của bảo mẫu nên mới vội vàng đi về. Hiện tại nghe vậy, anh ta lập tức liếc nhìn bảo mẫu, ý bảo dì trông chừng Lệnh Tư Uyên, anh ta sẽ xuống phòng camera an ninh của khu chung cư để xem.Phòng khách chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, khó khăn lắm mới chiếu sáng được tới góc sô pha.
Trong quầng sáng yếu ớt, Chúc Ôn Thư dựa vào cửa, lưng cô chạm vào bàn tay Lệnh Sâm, dần dần cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh tăng lên.
Cũng không biết ôm như vậy bao lâu, Chúc Ôn Thư hoàn toàn không thể thả lỏng, hai chân bắt đầu có cảm giác tê rần.
Cứ tiếp tục như vậy thì ra thể thống gì! Nhỡ lát nữa bị Lệnh Tư Uyên nhìn thấy, cô phải giải thích thế nào đây?
Cô với chú em đang ôm nhau kiểu bạn bè thân thiết?
Nghĩ đến trường hợp đó, trái tim vất vả lắm mới bình tĩnh được của Chúc Ôn Thư lại tăng tốc đập mạnh.
Lúc này, Chúc Ôn Thư nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô vội vàng đẩy Lệnh Sâm ra.
Hình như Lệnh Sâm cũng không phòng bị nên bị đẩy ra một cách dễ dàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!