Chúc Ôn Thư vô cùng bình tĩnh, cô mở điện thoại lên tra baidu.
Sau đó phát hiện thật sự có tình huống ruột thừa mọc ở bên trái.
Nhưng khi quay đầu nhìn biểu cảm trên mặt Lệnh Sâm, cô biết, anh chỉ đang nói đùa thôi, chuyện không chỉ đơn giản vì nguyên nhân này.
Chúc Ôn Thư không hỏi nhiều nữa.
Nếu anh không nói, chắc chắn nguyên nhân gây ra vết sẹo này là chuyện quá khứ mà anh không muốn nhắc đến.
Chiếc xe vững vàng chạy đến địa điểm Chúc Ôn Thư không biết.
Trên đường, Lệnh Sâm không hề nói thêm gì.
Chúc ôn Thư dựa đầu vào cửa sổ xe, thỉnh thoảng đôi mắt lại vô tình liếc nhìn phần bụng Lệnh Sâm.
Trong xe vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ.
Vài phút sau, chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng đồ Nhật.
Chúc Ôn Thư không thể ăn đồ Nhật, bởi vì những nơi như này có sự phân hoá quá nghiêm trọng.
Hoặc là giá cả ổn áp, nhưng hương vị lại không bằng mấy quán ven đường.
Hoặc là đồ ăn đẹp mắt, ngon miệng nhưng giá cả lại quá cao.
Chỉ có điều cửa hàng đồ nhật này có một chỗ tốt, bình thường khách hàng không nhiều lắm, hầu hết đều có phòng riêng, rất riêng tư.
Chúc Ôn Thư và Lệnh Sâm lần lượt đi vào, sau khi đóng cửa trượt kiểu Nhật, hai người liền ngăn cách với ánh mắt của thế giới bên ngoài. Ngay cả nhân viên phục vụ cũng rất ít khi đi vào, về cơ bản họ chỉ chịu trách nhiệm phục vụ các món ăn sau khi khách hàng gọi món bằng điện thoại.
Nhìn một bàn đồ ăn như là gan ngỗng nướng, cua hấp phô mai, bò nấu nấm truffle và tempura trước mặt, mấy chiếc bánh quế trong dạ dày Chúc Ôn Thư bắt đầu kêu gào: Nếu cô dám ăn chúng nó vào, tối nay ông đây nhất định sẽ khiến cô "mất ngủ".
Lúc lâu sau, Chúc Ôn Thư vẫn chưa động đũa mà nhìn sang Lệnh Sâm, cổ họng nghẹn ứ không nói được.
"Cô không thích sao?"
"Không phải..." Chúc Ôn Thư đang nghĩ cách giải thích, cô lại thấy Lệnh Sâm cúi đầu lôi điện thoại ra.
Chưa được bao lâu, phục vụ đẩy cửa bước vào, mang lên bảy tám món khác nữa.
Chúc Ôn Thư kinh ngạc nhìn những món gọi lúc đầu còn nguyên trước mặt bị dọn đi, đợi phục vụ rời khỏi, cô liền hỏi Lệnh Sâm: "Anh gọi nhiều thế làm gì? Ăn không hết lãng phí lắm, ở đây cũng không rẻ đâu!"
"Không sao."
Lệnh Sâm đẩy một phần chawanmushi hải sản tới trước mặt Chúc Ôn Thư: "Nếm thử cái này đi."
"..."
Bánh quế, tao thực sự xin lỗi mày.
Chúc Ôn Thư cầm thìa lên ăn thử một miếng, bào ngư mới đánh bắt được trộn với trứng chim mềm, suýt chút nữa đã khiến Chúc Ôn Thư nôn ra.
Sau khi ăn thử, Chúc Ôn Thư không thể ăn được nữa, cô đặt thìa xuống.
Lệnh Sâm ngẩng đầu nhìn cô.
Thấy anh lại cầm điện thoại gọi món, Chúc Ôn Thư vội vàng nói: "Đừng lãng phí, tôi chỉ ăn không nổi thôi!"
Đầu ngón tay Lệnh Sâm dừng trên màn hình, lúc lâu sau mới "à" một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!