Chương 29: Dán Lại Đi

Đợi đến khi Chúc Ôn Thư nhận ra Lệnh Sâm kéo khẩu trang xuống chỉ là để uống coca mà không phải là bảo cô dán hoa hồng nhỏ lên thì tất cả đã không kịp nữa rồi.

Các khối khác vẫn còn thi đấu trên sân thể dục.

Lệnh Sâm từ tốn quay đầu, giữa những tiếng reo hò cổ vũ sôi sục ngất trời, ánh mắt anh chậm rãi nhìn về phía Chúc Ôn Thư.

Nếu như nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, vậy thì ngay lúc này, Chúc Ôn Thư như đang thấy một cơn mưa xối xả sắp ập tới qua đôi mắt của Lệnh Sâm, mây đen dày đặc, gió lớn điên cuồng gào thét.

Mặc dù anh chưa nói gì, nhưng Chúc Ôn Thư cực kỳ khó hiểu, tại sao chỉ dán một bông hồng nhỏ mà anh lại có phản ứng lớn như vậy chứ.

Ấy...

Sau đó cô mới muộn màng hiểu ra, đây là Lệnh Sâm! Là người luôn được người khác tặng hoa tươi và giải thưởng mà thôi! Anh không phải là phụ huynh phối hợp với con cái giả bộ ngoan ngoãn trước mặt giáo viên.

Việc dán một bông hoa nhỏ đơn giản lên khuôn mặt của đại minh tinh chẳng khác nào đưa chiếc váy JK cho nhà vô địch quyền anh Tyson!

"Ặc..."

Chúc Ôn Thư tay nhanh hơn não, xoẹt một tiếng, cô mạo hiểm xé bông hồng nhỏ xuống.

Lệnh Sâm "rít" lên, anh nhíu mày nhìn Chúc Ôn Thư, sau đó lại cúi đầu nhìn tệp giấy dán trong tay cô.

"Cô làm gì thế?"

"Làm anh đau sao?"

Chúc Ôn Thư xấu hổ nói: "Tôi dán nhầm người..."

Có thể là do thực sự đau, Lệnh Sâm nâng tay sờ chỗ vừa bị dán trên mặt mình.

"Vậy lúc đầu cô muốn dán cho ai?"

Chúc Ôn Thư: "Ba Lệnh Tư Uyên."

"..."

Động tác sờ mặt của Lệnh Sâm khựng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô: "Sao hả, vừa nãy người chạy về đầu là anh ấy?"

Chúc Ôn Thư: "..."

Ồ, sao anh có thể coi việc đứng nhất trong phần thi chạy tiếp sức của hội thể thao phụ huynh và học sinh một cách tự hào như thể cầm được giải Grammy thế?

Lệnh Sâm: "Dán lại đi."

Chúc Ôn Thư: "...Ò!"

Cô xé giấy dán, lúc vươn tay ra, cô bỗng ngẩng đầu nhìn Lệnh Sâm, trong lòng hơi do dự.

Anh nghiêm túc thật chứ?

Thấy cô chần chừ, Lệnh Sâm thở dài một hơi.

Anh nheo mắt nhìn nhóm người chạy nhảy phía trước, tiếp đấy khom lưng xuống, nghiêng sườn mặt đến gần Chúc Ôn Thư.

Không cần nâng tay nữa, động tác của Chúc Ôn Thư cũng thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn vô thức ấn xuống hai lần. Dán xong cô giống như bị bỏng mà nhanh chóng rụt tay về.

Lệnh Sâm ho khan một tiếng, kéo khẩu trang lên che khuất giấy dán, không nói thêm lời nào.

Chúc Ôn Thư nhìn khẩu trang của anh, lặng lẽ thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!