Chương 27: Tối Qua Tôi Không Nói Nhảm Gì Chứ?

Đêm khuya.

Những dãy nhà san sát ẩn trong màn đêm, chỉ có lẻ tẻ vài nhà còn sáng đèn.

Mặc dù phòng ngủ của Lệnh Tư Uyên ở tận mãi bên trong cùng, nhưng tiếng động lúc mở cửa của Lệnh Hưng Ngôn vẫn rất nhỏ.

Anh ta vừa sợ làm ồn đến giấc ngủ của con trai, lại vừa nghĩ nhỡ đâu thằng oắt con còn chưa ngủ, chẳng phải là sẽ bị bắt tại trận à.

Chờ tới khi vào, Lệnh Hưng Ngôn phát hiện cả nhà lặng ngắt như tờ, phòng khách tối om; lúc này anh ta mới thấy nhẹ nhõm.

Anh ta nhẹ chân nhẹ tay đi qua hành lang, đẩy cửa phòng ngủ, thấy Lệnh Tư Uyên đang ngủ say liền yên lặng ngồi bên cạnh một lát.

Lúc sau, Lệnh Hưng Ngôn đi ra, định chuẩn bị ăn gì đó rồi mới đi ngủ.

Ai ngờ qua lại phòng khách, luồng gió lạnh ở đâu ập tới làm cho anh ta rùng mình run lên.

Dì Tiêu cũng thật là, trời lạnh như thế vậy mà còn mở cửa ban công.

Thế là anh ta vội vàng đi tới ban công.

Khi đi qua sô pha, Lệnh Hưng Ngôn bỗng chợt nghe thấy tiếng sột soạt trở mình.

Anh ta cúi đầu nhìn xuống, phát hiện có người nằm trên sô pha.

Cho dù là người ba mươi như Lệnh Hưng Ngôn cũng vẫn bị cảnh tượng này dọa sợ, vỗ ngực bình tĩnh xong, anh ta mới chậm chạp nhận ra người trên sô pha là ai.

Anh ta khom người, thấp giọng hỏi: "Sao em lại ngủ ở đây?"

Người trên sô pha không trả lời.

Lệnh Hưng Ngôn cúi sát hơn, ngửi thấy mùi rượu, anh ta nói thầm: "Chà chà, này là uống tới mức...."

Anh ta rất hiểu thói quen sống của Lệnh Sâm, biết thường ngày ngay cả mấy đồ quá cay Lệnh Sâm cũng sẽ không động vào.

Hai năm đầu mới ra mắt, Lệnh Sâm cũng thường bị người sếp lúc ấy đưa tới tham dự những bữa tiệc xã giao, nhưng cũng không có say như bây giờ.

Không biết là do tâm trạng hôm nay tốt hay là kém đây.

Lệnh Hưng Ngôn không nói nhiều với con ma men nữa, anh ta cởi áo khoác, định đưa Lệnh Sâm vào phòng ngủ.

Vừa mới cúi người nâng tay Lệnh Sâm, Lệnh Hưng Ngôn lại nghe thấy tiếng "lộp bộp" ở đâu đó.

Điện thoại rơi xuống đất.

Lệnh Hưng Ngôn không để ý, anh ta muốn đưa Lệnh Sâm vào phòng trước rồi nói sau.

Nhưng lúc này, phòng khách yên tĩnh đột nhiên có giọng nữ vang lên.

"Alo? Là anh Lệnh Hưng Ngôn sao? Anh về rồi à?"

Nghe thấy âm thanh kỳ dị này, Lệnh Hưng Ngôn lại bị dọa sợ lần nữa. Anh ta nhìn quanh bốn phía, sau khi tiếp tục nghe thấy câu "Alo?", cuối cùng mới phản ứng tự hỏi âm thanh này tới từ đâu.

Anh ta xoay người nhặt điện thoại của Lệnh Sâm lên, vừa nhìn màn hình, Lệnh Hưng Ngôn bỗng âm thầm nở nụ cười.

"Alo, là tôi, sao cô giáo Chúc còn chưa ngủ thế?"

"Anh về là tốt rồi."

Trong điện thoại, giọng nói của Chúc Ôn Thư có hơi mỏi mệt: "Vừa nãy Lệnh Sâm chợt im lặng một lát, tôi còn lo lắng không biết là đã xảy ra chuyện gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!