Chương 24: Có Muốn Ngồi Đây Với Tôi Không?

Ngày diễn ra hôn lễ của Từ Quang Lượng, bầu trời u ám cả nửa tháng của Giang Thành cuối cùng cũng trong xanh.

Cây bạch quả rụng lá phủ kín vành đai xanh, ánh nắng mặt trời ấm áp làm con người ta thấy uể oải lười biếng.

Chúc Ôn Thư dựa vào bên cửa sổ xe, mấy lần cô ngủ gà ngủ gật đều bị kỹ xảo phanh xe tuyệt diệu của tài xế đánh thức.

Sau đó cô dứt khoát ngồi thẳng, đeo tai nghe lên nghe nhạc.

Vừa mới mở điện thoại ra, tin nhắn của Thi Tuyết Nhi đã hiện lên.

[Tuyết mị nương một mình câu cá sông băng: Cô giáo Chúc, hôm nay cô có rảnh không?]

Chúc Ôn Thư nhìn tên wechat của cô ấy, cảm thấy nó sẽ ảnh hưởng tới văn học mà mình dày công tu dưỡng, cho nên cô bắt đầu sửa lại phần ghi chú.

[Chúc Ôn Thư: Tôi đi dự hôn lễ của bạn học, sao thế?]

[Thi Tuyết Nhi: Vì hôm nay thời tiết tốt, nên muốn gọi cô cùng nhau đi ăn bữa cơm dã ngoại.]

[Chúc Ôn Thư: Ừm...... lần sau đi.]

[Thi Tuyết Nhi: Được.]

Tới cửa khách sạn tổ chức hôn lễ, Chúc Ôn Thư xuống xe, tụ họp với Chung Á tới trước đó vài phút.

Nhiều năm không gặp nhau như vậy, mấy người bạn học khác cô nàng cũng không quen, Chung Á sợ một mình đi vào sẽ xấu hổ nên tình nguyện đứng ở cửa phơi nắng dưới mặt trời để chờ Chúc Ôn Thư.

Hôm nay ngày lành tháng tốt, nhiều người kết hôn, chỉ riêng khách sạn này đã có ba cặp cô dâu chú rể rồi.

Chúc Ôn Thư và Chung Á vào sảnh lớn, đi theo chỉ dẫn của banner đứng lên lầu hai vào phòng tiệc tổ chức hôn lễ của Từ Quang Lượng.

Trên đường, Chung Á cúi đầu lấy tiền mừng từ trong túi ra.

"Vậy cuối cùng cậu đi bao nhiêu thế?"

Nói đến đây, Chúc Ôn Thư có hơi cạn lời.

Vốn dĩ hôm đó cô đã tính toán xong xuôi chuyện tiền mừng, cũng đi rút tiền mặt ở cây ATM dưới lầu luôn rồi, kết quả Lệnh Sâm nói sẽ mừng giống cô.

Cô không thể không bỏ thêm ba trăm tệ nữa, tránh cho lúc nói ra Lệnh Sâm lại bảo cô là đi quá ít.

Sau đó Lệnh Sâm nói bản thân không có tiền mặt, chuyển tiền cho cô, bảo cô mang tiền mặt tới tiệc cưới đưa cho anh.

Thật sự là....

Ngôi sao lớn à, xin anh tự lập đi, đừng lôi kéo người khác được không?

Cô nói với Chung Á một con số, cô nàng hơi kinh ngạc.

"Trời, vậy có phải mình đi hơi ít không?"

"Không, hợp lý rồi."

Chúc Ôn Thư nói: "Mình nhớ trước kia Từ Quang Lượng thường xuyên giúp mình chuyển bàn ghế, phát bài tập linh tinh gì đó, cậu ta lại là người rất tốt nên mình mới đi nhiều hơn chút."

"Ừm....."

Chung Á cười nói: "Có phải trước kia cậu ta yêu thầm cậu không?"

"Ây, đừng nói lung tung."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!