Chương 22: Đừng Tức Giận Nữa Nhé!

Ngôi sao cũng là người, ngôi sao cũng sẽ hóng chuyện.

Chúc Ôn Thư không hỏi nhiều nữa, cô nhìn dòng người tấp nập đến đến đi đi ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên.

Cũng không biết người như Lệnh Sâm bình thường có tìm tên mình trên mạng, để xem người khác nói gì về bản thân hay không.

Suy nghĩ trong đầu bay hơi xa rồi, kéo cũng không dừng lại được.

Người còn lại trong xe không biết đang nghĩ gì mà vẫn mãi im lặng không nói.

Lúc lâu sau, chiếc ô tô bên đường bấm còi inh ỏi, bỗng chốc gọi Chúc Ôn Thư trở về thực tại.

Cô quay đầu nhìn Lệnh Sâm.

"Anh..... không phải đến xin lỗi sao?"

Lực chú ý của Lệnh Sâm quay trở về trong xe, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm phía trước, môi mím chặt.

Sau một hồi, Lệnh Sâm từ từ quay đầu, bất lực nhìn Chúc Ôn Thư.

Đang định lên tiếng, bên trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Lệnh Sâm nhìn xung quanh, cầm chiếc điện thoại ở chỗ bảng điều khiển trung tâm lên nghe.

"Tôi không ở nhà."

"Ừm, ở ngoài, có việc."

"Việc gấp, khi nào giải quyết xong........" Lệnh Sâm nghiêng đầu nhìn Chúc Ôn Thư: "Xem tình hình."

Chúc Ôn Thư: "....."

Cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Ừm, chờ tôi ở phòng đàn."

Nói những lời này xong, anh cúp điện thoại.

Chúc Ôn Thư muốn hỏi anh có việc đúng không, nhưng lại nghe thấy anh mở miệng nói trước: "Muốn tôi xin lỗi thế nào? Cô giáo Chúc dạy tôi đi?"

Không biết vì sao, mỗi khi nghe câu "cô giáo Chúc", câu mà Lệnh Sâm đã nói vô số lần, cô luôn có một loại cảm giác không rõ, không giống với người khác.

Chúc Ôn Thư từ từ ngửa cằm ra sau, nhìn vào tấm kính chắn gió.

"Cái này cũng cần cô giáo Chúc dạy..... anh là học sinh tiểu học sao?"

Không nghe thấy người bên cạnh lên tiếng, Chúc Ôn Thư nhớ tới tờ giấy cam đoan kia, lại nhẹ giọng nói: "Anh còn không bằng học sinh tiểu học đấy, người ta biết nên làm thế nào."

Trong xe đột nhiên vang lên tiếng sột soạt.

Chúc Ôn Thư quay đầu lại, thấy Lệnh Sâm đã tháo dây an toàn, mở cửa xe, một chân để ra bên ngoài, một tay lấy chiếc khẩu trang đen từ chỗ bàng điều khiển trung tâm rồi đeo lên.

"Cô ở trong xe chờ tôi lát."

Một cơn gió lạnh thổi tới.

Sau khi cửa xe đóng vào, Chúc Ôn Thư chậm rãi quay đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng Lệnh Sâm, nhìn anh bước vào cửa hàng tiện lợi bên đường.

Mặc dù khu phố này không được coi là náo nhiệt nhưng người đi đường cũng không ít.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!