Lệnh Hưng Ngôn không thể nào hiểu được.
Anh ta đã không quản ngày đêm đi công tác suốt bao nhiêu ngày, thậm chí sau khi quay về từ thủ đô, vì để mở rộng công việc, anh ta gần như không quay về nhà, còn đặt giường ở cả công ty.
Hôm nay anh ta nghĩ đã nhiều ngày rồi chưa gặp con trai, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, đã vội vội vàng vàng làm hết việc về nhà ăn cơm tối cùng con.
Kết quả thì sao?
Sau đó thì sao?
Anh ta mở cửa, mùi cơm nước thơm nức mũi, tiếng hoan hô nói cười, khung cảnh hoà thuận vui vẻ, suýt chút nữa Lệnh Hưng Ngôn đã nghĩ bản thân đi nhầm nhà, đi vào nhầm một nhà ba người nào đó.
Sau đó, anh ta chính tai nghe thấy con trai ruột của mình gọi người khác là ba.
Mà người kia còn trả lời rất thuận miệng nữa chứ.
Thế nào, anh ta ở ngoài đấu tranh giành thiên hạ sống dở chết dở, kết quả gia đình bị em trai mình trộm mất?
Hay cho câu anh kính em nhường, cha hiền con hiếu.
Điều đặc biệt là, khi thấy Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn, anh ta lại càng không thể hiểu.
Ở trước mặt người con gái mình thích đóng vai một người đã có con, đây là thời đại tình thú mới gì thế?
"Hỏi mấy người đấy."
Lệnh Hưng Ngôn giày cũng chưa thay, đi hai ba bước tới: "Gọi ai là ba thế?"
"
Vốn dĩ Lệnh Sâm vẫn im lặng nhìn anh họ mình, không thể đáp lại.
Nhưng đột nhiên trong nồi bay ra mùi khét, anh hoàn hồn, xoay người tắt lửa.
Lửa bên đấy đóng nhưng lửa bên này thì không.
Thấy Lệnh Hưng Ngôn đi đến, con ngươi Lệnh Tư Uyên đảo tròn, ôm quả táo nhỏ giọng gọi: "Ba ơi...."
Ba ơi?
Chúc Ôn Thư, người không hiểu nhất trong cả quá trình, hết nhìn Lệnh Hưng Ngôn rồi lại nhìn Lệnh Tư Uyên, cái đầu mù mờ như có keo dán đột nhiên xô ra mây mù.
Dù vẫn mơ hồ, nhưng Chúc Ôn Thư cũng đã tỉnh táo lại.
Căn bản Lệnh Tư Uyên không phải là con trai của Lệnh Sâm, mà cậu bé là con của Lệnh Hưng Ngôn!!!!
Cô đã nói mà!!!
Lệnh Sâm bằng tuổi với cô sao lại có con trai lớn như thế!!!
Hơn nữa vì sao con trai anh lại có bộ dáng giống hệt anh họ anh!!!
Quả nhiên, Lệnh Hưng Ngôn ở trước mặt ôm hai tay, cười nhạt nhìn con trai mình.
"Con còn biết ai là ba con à?"
Thấy Lệnh Hưng Ngôn lại tiến thêm vài bước, Lệnh Tư Uyên cho rằng sắp bị đánh, cậu nhóc theo bản năng trốn ra phía sau Chúc Ôn Thư.
"Cô giáo ơi...."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!