Lên xe xong, không ai nói gì.
Chúc Ôn Thư nghiêng đầu nhìn cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự, cứ vậy nhìn lướt qua quang cảnh đang nhanh chóng lùi dần về phía sau.
Mãi đến khi sự chú ý của cô từ từ chuyển sang những giọt mưa......
Nhịp tim của Chúc Ôn Thư giống như giọt mưa nặng trĩu va vào cửa kính.
Trong xe mở điều hoà, luồng gió từ bốn phương tám hướng ấm áp phả lại.
Chúc Ôn Thư vẫn khoác áo khoác của Lệnh Sâm, cô ngồi bên cạnh anh, mất một lúc lâu mới giật mình hoàn hồn, sau đó quay đầu kinh ngạc hỏi: "..... Sao anh lại ở đây?"
Chỗ ngồi của hai người cách nhau nửa mét khiến giọng nói của anh càng thêm xa cách, không giống như lúc che ô bước lên bước lên xe, khi ấy ngay cả hô hấp cũng gần trong gang tấc.
"Cô giáo Chúc." Hình như Lệnh Sâm không ngờ Chúc Ôn Thư sẽ hỏi một câu rõ ràng như vậy, anh nhướng mí mắt khép hờ lên nhìn thẳng vào sau gáy người tài xế phía trước: "Đây là đường về nhà tôi."
"À...."
Chúc Ôn Thư cụp mắt rồi gật đầu, "Hả?"
"Hả cái gì mà hả."
Lệnh Sâm nói: "Tôi thấy rồi."
Thấy rồi sao.
Chúc Ôn Thư nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hạt mưa nhỏ bé tinh mịn dệt thành tấm lưới che đi ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường. Người đi đường vội vàng vụt qua tựa như những khoảng nhỏ sáng tối mơ hồ.
Cũng thấy được sao?
Cô lại nghiêng người, khoé mắt liếc nhìn cửa kính xe bên phía Lệnh Sâm.
"Tôi nói là...."
Lệnh Sâm nâng tay ngăn cái đầu vô tình lệch sang của Chúc Ôn Thư, chậm rãi đẩy cô quay lại chỗ của mình: "Tôi lướt vòng bạn bè của cô rồi."
".... À."
Chúc Ôn Thư ngồi thẳng, vén áo gọn lại, nhỏ giọng nói: "Tôi thấy ánh mắt của anh rất tinh tường đấy."
Cô lại ngả người vào ghế xe, yên lặng không nói lời nào.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến giao lộ, lúc chọn đường để đi, tài xế rất do dự, cuối cùng dừng lại ở làn đường thẳng, sau đó quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lệnh Sâm cảm nhận được ánh mắt của tài xế, anh nhìn tài xế một lát sau đó mới quay đầu nhìn người bên cạnh.
"Cô giáo Chúc, cô mà không nói cho tài xế biết địa chỉ nhà mình..."
Giọng nói của Lệnh lại bất ngờ vang lên, Chúc Ôn Thư kinh ngạc, trợn mắt quay đầu nhìn anh.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt hai người giao nhau dưới ánh đèn: "Thì chỉ có thể cùng tôi về nhà thôi."
"...."
Chúc Ôn Thư giống như bừng tỉnh khỏi mộng, lập tức nói: "Đường Quang Hoa, Thần Quang Uyển giai đoạn 1."
Người lái xe mở bản đồ ra nhìn vào đường đi, hơi cạn lời.
Sau khi lên xe, hai người này không ai nói lời nào, mãi mới mở miệng, nhưng cũng chẳng nói được mấy câu, lại còn nói được vào trọng điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!