Ngô đồng rụng lá, trời đẹp gió trong.
Cả văn phòng chìm ngập trong mùi hoa mộc tê thơm ngát.
Chúc Ôn Thư đã ngồi đó ngây người hơn mười phút rồi.
Dưới cái nắng thu rực rỡ, cô ôm má nhìn cành mộc tê ngoài cửa sổ lay động trước gió, vẻ mặt hiện rõ ra sự rối rắm.
Lệnh Sâm đã nể mặt vì là bạn học cũ nên đưa cho cô hai vé vào cửa, cô không thể nói với người ta là: thật ra tôi không định đi tới concert của anh, bởi vậy tôi tính tặng vé cho người khác.
Ít nhiều gì cũng đã là đạp lên mặt mũi của anh rồi.
Nhưng nếu như giữ lại hai vé cho mình, chẳng lẽ cô phải đi cùng cô giáo âm nhạc của Chúc Khải Sâm à?
Vậy cũng kỳ quái chết mất, cô còn chưa kịp thấy mặt mũi người tên Tuyết Nhi kia thế nào.
Còn trường hợp lựa chọn đi cùng Chúc Khải Sâm, Chúc Ôn Thư hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới.
Sau một lúc lâu suy nghĩ, Chúc Ôn Thư nhìn vào giao diện wechat trong điện thoại.
Dù sao hiện tại trong mắt Lệnh Sâm, cô đã trở thành người chỉ ngắm ảnh không biết xấu hổ lợi dụng để lấy vé vào cửa.
Trơ mặt mo ra lần nữa...... hình như cũng không sao nhỉ?
Sau khi tự tìm cho mình một cái bậc thang hoàn hảo, Chúc Ôn Thư bò xuống nhanh như chớp.
[Chúc Ôn Thư: Cảm ơn anh vì đã tặng vé vào, rất vinh hạnh (nhe răng)]
Gửi xong tin nhắn này đi, cô đợi rất lâu mà người bên kia không hề có động tĩnh gì.
Mãi tới khi cô chấm xong bài tập về nhà của hai lớp, cuối cùng Lệnh Sâm mới gửi tới một chữ.
[c: Ừ.]
Thế này sao mà tiếp tục nói được?
Giáo viên ngữ văn trẻ tuổi ưu tú rơi vào bế tắc, không có từ gì để nói.
Sau một lúc lâu, Chúc Ôn Thư mới cố nói ra một câu rõ ràng.
[Chúc Ôn Thư: Chỗ của anh còn nhiều vé không?]
[c: Nhiều?]
Hình như đả động tới lòng tự tôn của minh tinh rồi.
Chúc Ôn Thư "rít" một tiếng, vội vàng thu hồi câu kia.
[Chúc Ôn Thư: Ý của tôi là tôi còn một người bạn, người đó cũng vô cùng thích anh.]
[Chúc Ôn Thư: Si mê anh, mệt mỏi vì anh, vì anh mà chịu hết mọi đau khổ, chỉ cầu được gặp anh, mê mẩn anh.]
[Chúc Ôn Thư: Cho nên..........]
Vài phút sau, Lệnh Sâm gửi tới một tin nhắn giọng nói.
Chúc Ôn Thư nhìn quanh bốn phía, để chắc chắn không ai nghe thấy nên cô lấy tai nghe ra rồi đeo lên, cuối cùng mới bật tin nhắn giọng nói.
"Vậy tôi cho cô thêm bảy, tám cái vé nữa thì thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!