Chương 83: Ngoại truyện 5

Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Mạnh Hành Xuyên bị sặc khói thuốc, ho khan hai tiếng rồi đáp: "Không, không dám."

Vu Dao nhướng mày: "Không dám?"

"Không, không phải." Mạnh Hành Xuyên ho khụ khụ như đang che giấu, "Tôi không ghét cô."

Vu Dao nhìn anh một lúc rồi cười tủm tỉm: "Ồ, tôi rất mong chờ biểu hiện của anh vào ngày mai."

Mạnh Hành Xuyên: "…

"Ngày mai là ngày cuối cùng trong hành trình của bọn anh ở Hàn Quốc, tổ chương trình sắp xếp cho Vu Dao mang giày cao gót đi dạo phố, sau khi đi mệt thì để Mạnh Hành Xuyên cõng cô về. …. Sao tổ chương trình có thể nghĩ ra loại tình huống thối nát này vậy? Vu Dao nói xong thì dập tàn thuốc rồi về phòng, trước khi vào, cô lại ngẩng đầu nhìn Mạnh Hành Xuyên:"À, đúng rồi, chuyện hút thuốc đừng nói với chị Nam nhé."

Mạnh Hành Xuyên: "…

"Thì ra cũng có người mà chị Dao sợ. Dù rằng trong lòng Mạnh Hành Xuyên không mấy tình nguyện nhưng hôm sau khi quay phim, thời điểm Vu Dao tỏ vẻ không đi được nữa thì anh vẫn"chủ động

"ngỏ ý cõng cô về. Vu Dao hỏi:"Sao chúng ta không ngồi xe nhỉ?"

"…" Mạnh Hành Xuyên im lặng một lúc mới trả lời, "Vì tổ chương trình không cho chúng ta tiền để đi xe."

Vu Dao bật cười, "Thê thảm quá."

Tai Mạnh Hành Xuyên hơi đỏ lên, dáng vẻ Vu Dao trước máy quay thật sự là kiểu anh rất thích, cực kỳ hợp với anh. Nhưng vừa nghĩ tới chị Dao xõa tóc hút thuốc trên ban công tối hôm qua thì anh lại bắt bản thân tỉnh táo lại.

Anh dựa theo kịch bản, quay lưng lại, hơi khom lưng để Vu Dao leo lên. Vu Dao leo lên lưng anh, hai tay vòng qua cổ anh. Trên phố có rất nhiều người nhìn về phía hai người bọn họ.

Chiều cao trong lý lịch của Vu Dao là 1m63, nhưng thực tế cô chưa đến 1m60, mà Mạnh Hành Xuyên cao 1m80, trước mặt anh, Vu Dao lại có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu. Mạnh đẹp trai với thân hình cao lớn cõng một cô gái dễ thương, ánh đèn neon hai bên đường chiếu lên người hai người, khung cảnh thật lãng mạn.

Sắp đến Giáng sinh nên bầu không khí Giáng sinh trong khu thương mại rất rõ rệt, suốt dọc đường đều có những ca khúc Giáng sinh vang lên bên tai họ.

"Ôi, đợi chút.

"Vu Dao quay đầu lại nhìn, định nhảy xuống khỏi người Mạnh Hành Xuyên. Mạnh Hành Xuyên dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô:"Sao vậy?"

"Giày cao gót của em rơi rồi, anh để em xuống nhặt đã."

Mạnh Hành Xuyên nhìn đôi tất mỏng manh trên chân cô, cõng cô quay lại: "Trời lạnh như thế, em đừng đi chân đất trên mặt đất thì tốt hơn."

Cảnh này không có trong sự sắp xếp của chương trình, chỉ xuất phát từ phong độ quý ông của Mạnh Hành Xuyên thôi. Vu Dao "à

"một tiếng rồi không nói nữa. Đi đến chỗ Vu Dao rơi giày, Mạnh Hành Xuyên ngồi xổm xuống để Vu Dao nhặt nó lên. Một tay Vu Dao ôm cổ Mạnh Hành Xuyên, tay kia lấy giày lên, cô cởi luôn chiếc giày còn lại rồi cầm trên tay."Được rồi, mình đi thôi."

"Được."

Mạnh Hành Xuyên quay lại tiếp tục đi về chỗ ở, Vu Dao tựa đầu vào lưng anh rồi hỏi: "Em nặng không?"

Mạnh Hành Xuyên đáp: "Nhẹ hơn tưởng tượng của anh, ngày thường ăn khoai tây chiên mà em còn phải tính lượng calo thì có thể nặng đến mức nào chứ."

Vu Dao: "Lúc này đáp án tiêu chuẩn phải là: "Đương nhiên nặng rồi, vì anh đang cõng cả thế giới trên lưng mà!"."

Mạnh Hành Xuyên: "…"

Tiếp nhận sự dạy dỗ.

Sau đó hai người cũng không trao đổi gì thêm nữa, tai Vu Dao kề sát lưng Mạnh Hành Xuyên, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh. Âm thanh này dường như đã xua tan giai điệu Giáng sinh không dứt trên đường phố, từng chút từng chút len lỏi vào tai Vu Dao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!