Chương 30: Đêm thứ ba mươi

Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Trong khoảng thời gian ngắn không khí có phần lúng túng, hai người không ai mở miệng trước.

Nhà hàng xóm bỗng truyền đến tiếng mở cửa, Giang Nhiễm kéo Phong Kính vào, mạnh tay đóng cửa lại.

"Gâu gâu."

Nhị Hoàng nhìn bọn họ sủa hai tiếng, Giang Nhiễm buông cánh tay Phong Kính ra, quay đầu đi chỗ khác: "Ngại quá…"

Phong Kính khụ một tiếng, nói: "Không sao."

Trong phòng lại yên tĩnh, Phong Kính nhìn thoáng qua son môi và tấm card Giang Nhiễm đặt trên bàn, trên mặt hơi nóng: "Cái đó…"

Giang Nhiễm nhìn theo ánh mắt anh, tim cũng đập nhanh lên: "Cái này em mới nhận được, là anh gửi sao?"

"Ừ…"

"Cho nên anh thật sự là Phong Kính?"

Tuy dân mạng đã kết luận ảnh chụp là Phong Kính, chỉ là bản thân anh không thừa nhận, nhưng anh lại gửi hai thứ chỉ có Phong Kính mới có cho mình.

"Ừ…"

"Vì thế… anh mới luôn đeo khẩu trang?"

"Ừ…

"Giọng nói của Phong Kính đã thấp đến nỗi không thể thấp hơn, tuy trên đường đi đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi, nhưng sau khi thấy Giang Nhiễm, anh nhận ra những gì chuẩn bị đều vô ích. Giang Nhiễm nhìn anh chằm chằm, một lát sau mới hỏi:"Vậy anh có thể tháo khẩu trang xuống không?"

"Được…" Anh phát hiện ngoại trừ "Ừ

"ra, thì không nói được từ nào khác. Giang Nhiễm thử vươn tay, thấy Phong Kính không hề né tránh mới từ từ chạm vào lỗ tai anh, tháo khẩu trang xuống. Gương mặt người đàn ông dần dần xuất hiện trước mắt cô, mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm, đường nét tỷ lệ vàng, vẻ đẹp đầy sắc bén. Giang Nhiễm nắm khẩu trang, chậm rãi thu tay, Phong Kính nhìn cô, dè dặt quan sát từng cử động của cô."Thật sự là Phong Kính…" Giang Nhiễm lẩm bẩm một lúc, đôi mắt đen không ngừng nhìn thẳng vào anh, "Anh, anh có thể ký tên cho em không?"

"…" Phong Kính đã tưởng tượng rất nhiều lần cảnh tượng mình tháo khẩu trang xuống trước mặt Giang Nhiễm, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ tới đối phương lại xuất chiêu như vậy, "Có thể, em có muốn chụp ảnh không?"

Có thể ạ? Có chứ. Giang Nhiễm chạy đến lấy điện thoại thật, chụp một bức ảnh với Phong Kính.

"Tên thì ký trên tấm card đi." Cô lấy bút và tấm card Bunny đưa cho Phong Kính. Phong Kính nhận từng thứ một, thành thành thật thật ký tên lên đó.

"Cảm ơn anh."

Giang Nhiễm cầm tấm card về, thổi thổi lên chỗ mới ký, ngước mắt cười với Phong Kính.

"… Không cần khách khí." Nếu cô thích, anh có thể ký thêm một trăm lần nữa.

"Đúng rồi." Giang Nhiễm cất tấm card, chợt nhìn Phong Kính hỏi, "Anh Phong, trước đó anh biết em sao?"

"Hả?"

"Không biết anh còn nhớ không, lúc anh về thành phố A có xoa đầu một fan tới sân bay đón, người đó chính là em."

Vốn dĩ Giang Nhiễm còn cho rằng đó là ngẫu nhiên, nhưng sau đó Phong Kính lại tới tiểu khu này, đặt hai việc này ở một chỗ, cũng không tránh khỏi trùng hợp, "Sau đó anh chuyển tới đây… À, mặc dù nghĩ vậy có hơi tự kỷ nhưng em thật sự cảm thấy quá trùng hợp."

Phong Kính: "…"

Chuyện gì tới trước sau cũng tới, anh suy nghĩ một chút mới với Giang Nhiễm: "Lần ở sân bay đúng lúc anh nhìn thấy em, chuyển đến đây vì… Chắc em cũng nghe nói sức khỏe anh không được tốt, trong khoảng thời gian trở về thành phố A, anh không làm việc, chỉ muốn đổi môi trường để tĩnh dưỡng một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!