- Con tôi đâu? Con tôi đâu?
Lão phù thủy tiếp tục sải những bước dài làm vạt áo ngắn có diềm sọc sặc sỡ bay tung, tay không ngừng vung vẩy cây gậy ngắn, cứ hét một câu lại đập cây gậy vào không khí một cái véo.
Thầy Hailixiro lăn ra từ lớp Cao cấp 1 trong hình dạng một khối tròn tròn đo đỏ, lôi theo cả chiếc ghế bành sau lưng. Trong tình cảnh hiểm nghèo, khối thịt đồ sộ lẫn chiếc ghế bự tổ chảng dường như không hề là một gánh nặng đối với thầy.
Thầy phóng chừng năm, bảy bước đã chặn được lão phù thủy mập ú, có thể nói là ngang ngửa với thầy:
- Ông bạn ơi, bình tĩnh đã nào! Có chuyện gì mà ông làm ầm ngay trong trường thế?
Lúc này hai người đã đứng đối mặt, từ xa trông như một quả cầu đỏ và một quả cầu đen đang chuẩn bị húc nhau xem quả cầu nào phát nổ trước.
- Sao? Con tôi học ở trường này cơ mà! – Lão phù thủy trợn đôi mắt to cồ cộ, giọng oang oang. – Tôi không làm ầm lên ở đây thì làm ầm ở đâu?
- Con ông là trò nào?
- Nó là con nhỏ Bolobala. – Lão phù thủy lại rống lên, miệng sùi bọt. – Bolobala lớp Cao cấp 2, thầy nghe rõ chưa? Nhưng rồi nó đi đâu mất. Có nghĩa là sáng hôm qua nó đi học nhưng đến giờ vẫn hổng thấy nó về nhà.
Thầy Hailixiro xoa xoa cái trán hói:
- Ông không nên lo lắng quá mức. Có thể cháu nó đi chơi đâu đó. Ngủ lại nhà bạn bè chẳng hạn.
Lão phù thủy lại thét lên điên cuồng:
- Không bao giờ! Không bao giờ, thầy nghe chưa!
Lão huơ tay một vòng, như muốn nói với vô số những cái đầu lúc này đã chen chúc thò ra từ tất cả các lớp học:
- Từ bé đến giờ, con tôi chưa một lần nào đi đâu mà không xin phép. Chưa một lần!
Lão dộng cây gậy xuống đất một cách cáu kỉnh, chẳng có vẻ gì sắp dịu cơn điên:
- Tôi phải làm cho ra lẽ. Nếu cần, tôi sẽ làm đơn gửi lên…
- Chào ông Bolorađam.
Giọng nói trầm ấm của thầy N
"Trang Long thình lình vọng tới khiến cả đống cái đầu giật mình ngoảnh phắt về phía ngọn tháp. Từ trong dãy nhà thấp cạnh chân tháp, thầy N"Trang Long tươi cười hiện ra và ung dung rảo bước về phía lão Bolorađam, người quấn trong vạt áo chùng tím thẫm không ngừng bay phấp phới, ngó giống như thầy đang trôi giữa một đám mây màu tím.
- Ngài hiệu trưởng! – Lão Bolorađam quạu quọ thở ra, chống cây gậy xuống đất như để nghỉ mệt sau một hồi la lối khản cổ. – Có ngài đây thiệt may quá! Ngài trả lời cho tôi biết đi! Đứa con gái của tôi…
- Ông Bolorađam à.
Nói thiệt là tôi có lỗi với ông quá. – Thầy N
"Trang Long cất giọng áy náy, hàng ria mép nhúc nhích khe khẽ. – Nhưng ông yên tâm đi. Hiện nay, trò Bolobala đang phải thực hiện một công tác quan trọng cho nhà trường. Thầy N"Trang Long bối rối mân mê chòm râu xoăn, e hèm một tiếng:
- Lẽ ra tôi phải báo cho ông biết nhưng thiệt sự mà nói thì đây là một công tác cực kỳ bí mật…
- Thiệt tình! – Lão Bolorađam lại nhấc cây gậy lên, đập véo một cái vào không khí, càu nhàu. – Ông nghĩ tôi là người khoái xì tùm lum những bí mật của người khác chắc?
Như chưa hả, lão quay đầu nhìn quanh, nói như hét vào từng cái cửa sổ:
- Xưa nay ai mà hổng biết lão Bolorađam này kín còn hơn một cái hũ. Kín như bưng. Kín đến mức không thể nào kín hơn được nữa.
Khi lão phù thủy siêu quậy Bolorađam bắt đầu chuyển từ phẫn nộ sang ba hoa, bọn học trò trường Đămri biết là khối thuốc nổ đã được tháo ngòi, lập tức tỉnh hồn, quay sang bàn tán.
Lung cười khúc khích:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!