Suku không thuê thảm bay của lão Alibaba nữa. Sau khi phát giác ra tụi nó bị kẻ lạ mặt bí mật bám theo, cả bọn sợ hết vía và hoàn toàn không muốn lang thang trên không một lần nữa chút xíu nào.
Hôm qua trên đường về, gần như không ai nói với ai một câu, cứ như thể những cái lưỡi thụt đi đâu mất. Cả bọn phấp phỏng ngồi túm tụm vào chính giữa tấm thảm và vật lộn một cách khổ sở với cảm giác đang bị những cặp mắt vô hình rình rập.
Câu chuyện về cái báo động kế lại có dịp ngân nga trong những cái đầu vốn không cần nhớ lại những gì thầy N"Trang Long nói cũng đủ tê liệt hết chỗ nói rồi.
Gã Mustafa từ khi phát hiện ra chiếc chổi bay cho đến lúc lái tấm thảm chúi xuống khu vườn um tùm đằng sau nhà lão Alibaba (hấp tấp đến nỗi va đánh sầm vào thân cây bự nhất và bọn Suku văng tung tóe mỗi đứa một nơi), chỉ lầm rầm niệm chú hay cầu nguyện gì đó, không hề nói một tiếng nào, và hoàn toàn ngược lại với bộ dạng dềnh dàng lúc ra đi, suốt quãng đường về dài dằng dặc gã chỉ cố làm sao rút người cho nhỏ lại và phải nói là gã làm cái chuyện đó trông thiệt là vất vả.
Kăply liếc bộ mặt mất hết thần sắc của Mustafa, thấp thỏm nhủ bụng: Chắc chỉ có sứ giả của trùm Bastu mới khiến gã sợ đến són ra quần như vậy thôi.
Có lúc Kăply định lên tiếng gạn hỏi nhưng rồi nó biết có cạy miệng gã cũng chẳng nói và thực sự thì nó thấy điều đó cũng chẳng cần thiết khi thái độ chết nhát của Mustafa đã tự tố cáo tất cả những gì gã đang nghĩ trong đầu rồi.
Bây giờ nhớ lại cái lúc cả bọn lóp ngóp bò dậy sau cú ngã quá mạng và tìm mãi không thấy gã Mustafa lẫn vợ chồng con cái lão Alibaba đâu, Kăply không khỏi phì cười mặc dù không thể bảo là lòng nó đang vui sướng.
Trong trí nó lúc này đang tái diễn cái cảnh thằng Suku ôm mớ tiền vàng trên tay, sục sạo khắp cái hang chuột chũi của lão Alibaba một cách vô vọng, cuối cùng đành đứng giữa nhà chửi om một hồi rồi đặt tiền lên bàn, lủi thủi ra về.
- Cười chuyện gì vậy, anh KBrêt? KTub tò mò dán mắt vào mặt Kăply, lúc này cả bọn đang ở trên đại lộ Brabun với cặp sách lủng lẳng trên tay.
- Chuyện hôm qua ấy mà.
- Chuyện hôm qua theo tao chẳng có gì đáng cười. – Nguyên nhếch mép, giở giọng đại ca.
Kăply khẽ nhăn mặt, nó khịt khịt mũi như thể Nguyên vừa nhét một hạt táo vào trong đó:
- Đến bây giờ tao vẫn không hiểu lúc đó đám người của lão Alibaba chui đi đâu.
- Chắc chắn là bọn họ đã độn thổ trốn vô rừng. – Êmê tặc lưỡi.
- Điên thiệt tình! – K
"Tub bình luận kèm theo cái nhún vai. - Họ không điên đâu, K"Tub. – Nguyên thở phì một tiếng. – Chẳng qua họ quá khiếp đảm trước thế lực của Bastu. Họ sợ sứ giả của trùm Hắc Ám bí mật bám theo Mustafa để lần ra chỗ cư ngụ của họ.
- Bộ anh tin cái tên lén lén lút lút hôm qua là người của trùm Bastu thật hả?
K
"Tub giương mắt nhìn Nguyên và hỏi một câu kỳ cục đến mức Nguyên phải giương mắt chòng chọc nhìn lại nó: - Chứ chẳng lẽ hổng phải? Cái nhìn như xoi thủng cả gỗ của Nguyên khiến K"Tub lúng túng đưa tay gãi đầu.
- Hôm qua em cũng nghĩ như anh. – Nó bối rối đáp. – Nhưng sáng nay em bỗng ngờ ngợ. Nếu là người của phe Hắc ám tại sao hắn lại bảo mình đi gặp Tam phù thủy. Anh và anh K
"Brêt mà tìm ra được núi Lưng Chừng thì bọn chúng chỉ có khóc. - Không cần phải thông thái mới biết được đó là đòn đánh lạc hướng, K"Tub à. – Păng Ting ngọ ngoạy đầu trong chiếc áo chùng, nóng nảy kêu lên, bữa nay nó lại nhuộm tóc đen khiến Nguyên và Kăply cứ nhìn sững. – Chị không tin Hắc tinh tinh và Bạch kỳ lân biết đường đến núi Lưng Chừng, thậm chí chị nghĩ chưa chắc bọn họ đã biết hòn núi đó nằm ở đâu.
Nguyên nhìn Păng Ting bằng ánh mắt tán thưởng:
- Hiện nay người của trùm Bastu đang theo mình rất sát và chắc chắn đã biết tỏng ý định của tụi mình. Rõ ràng bọn chúng đang lo lắng tìm đủ mọi cách để làm mình hoang mang…
Êmê không bỏ lỡ cơ hội hùa theo Nguyên, giọng hớn hở chưa từng thấy:
- Thầy N
"Trang Long đã khẳng định thế nào anh K"Brăk và anh K"Brêt cũng tìm ra núi Lưng Chừng. Trùm Bastu có lẽ đã đánh hơi được điều này nên… nên…
Đang thao thao, Êmê đột nhiên ngắc ngứ như đang nghẹn một đống cá pha lê trong họng khiến cả bọn ngạc nhiên ngước lên và nhận ra tụi nó đang chui qua mái che trước cổng trường.
Thằng Steng!
Kăply bật kêu khổ thầm, nhưng sau khi dáo dác nhìn quanh nó chẳng thấy bộ mặt lấm tấm mụn nào ở gần đó. Ủa, thế sao Êmê… Nhưng Kăply không có đủ thì giờ nói hết cái câu tự hỏi trong đầu vì ngay lúc đó nó kịp nhìn thấy cái gì đã chẹn ngang cổ Êmê:
Tít đằng xa, Bolobala đang chạy như bay về phía tụi nó, vừa chạy vừa vung vẩy tay, và trông cái vẻ mặt tươi hơn hớn của con nhỏ khi nhìn thấy Nguyên, Kăply không thể cưỡng được một cái liếc mắt hồi hộp về phía Êmê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!