Hôm đó, Suku, K"Tub và Kăply bị bà Êmô giũa te tua khi cuối buổi chiều, sau một thời gian dài ngóng đến gãy cổ, Êmê sốt ruột đi lòng vòng quanh tòa lâu đài và bất ngờ phát hiện ra tụi nó đang nằm ngáy khò khò ở phía sau cổng rào, mặt mũi phờ phạc, áo quần xốc xếch và mồm đứa nào đứa nấy hơi men nồng nặc y chang ba vò rượu mở nắp.
- Thiệt hư đốn quá sức! – Bà Êmô lắc lắc đầu, chiếc mũi hếch của bà khịt khịt như đánh hơi. – Tụi con uống bao nhiêu bia mà người ngợm mềm oặt thế hả?
- Dạ, có một hai chai thôi, dì. – K"Tub hấp háy đôi mắt mở hoài không lên.
- Hừm, một hai chai mà biến thành những miếng giẻ rách như thế này! – Bà Êmô thở đánh thượt một cái, lại lắc lắc đầu, giọng áy náy. – Biết vậy hồi trưa ta không cho tụi con uống. Mới nhúng môi vào bia có một tý, lại lẻn đi uống tiếp rồi. Đúng là một lũ bợm!
Đối diện với bà Êmô, bọn Kăply trưng ra bộ mặt ủ rũ trông rất chi là hối lỗi về cái tội say sưa của mình nhưng khi bà vừa đi khuất, tụi nó hăm hở phun ra toàn bộ sự thật với Êmê.
- Chị biết không, chị Êmê. – K
"Tub nghiến răng trèo trẹo – Cái mụ Kibo thiệt y chang một con quạ già. Mặt mày mụ dơ dáy như cục *** chuột mà mụ làm tàng kinh khủng… - Thôi, được rồi! – Êmê nóng nảy cắt ngang. – Tóm lại là em có thuê được cây chổi nào không? - Nếu được thì tụi em đã chẳng bét nhè như thế này! – K"Tub quạu quọ đáp.
- Lại nói linh tinh rồi! – Êmê bĩu môi. – Hai chuyện đó đâu có ăn nhập gì với nhau.
- Có đấy, Êmê. – Kăply hắng giọng, có vẻ đã bắt đầu đuổi được hơi men ra khỏi người. – Tụi anh kéo vô tiệm CÁI CỐC VÀNG uống bia chỉ để hy vọng vớ được vài cây Wind XP thôi.
- Hãng bia Concop đang khuyến mãi chổi bay mà, chị Êmê. – Suku vội vàng giải thích rõ hơn – Nhưng anh KBrêt, thằng KTub và em uống hơn một thùng Concop, rốt cuộc chỉ vớ được mấy miếng giẻ lau chổi thôi hà.
- Đúng là làm chuyện mò kim đáy bể!
Thiệt tình! – Êmê lúc lắc mái tóc vàng và nhìn bọn Suku bằng ánh mắt thương hại như nhìn một lũ dở hơi.
- Nhưng em kịp nghĩ lại rồi. – Làm như không trông thấy vẻ mặt của Êmê, Suku hăng hái trình bày kế hoạch. – Chúng ta tất cả là sáu người, có kiếm được hai cây Wind XP cũng đâu có ngồi đủ. Sáng mai em sẽ tới chỗ lão Alibaba…
- Hay lắm, Suku.
Tự nhiên tao quên mất lão này. – K
"Tub vỗ tay bôm bốp, mặt rạng rỡ như thể núi Lưng Chừng mọc ngay trong nhà lão Alibaba. – Thảm bay của lão chất cả chục người cũng còn rộng rãi chán. oOo K"Tub hào hứng là thế nhưng sáng hôm sau, nó không dám bỏ học ngang, đành phải ấm ức theo chân Êmê và Păng Ting đến trường.
Rốt cuộc chỉ có Nguyên và Kăply cùng đi với Suku đến nhà lão Alibaba; phải nói là hai đứa vô cùng sung sướng khi nhớ ra ngày hôm đó không đụng nhằm giờ Thần chú chiến đấu của thầy Haifai.
Hóa ra tìm nhà lão Alibaba cũng khó ngang ngửa với tìm đường đến núi Lưng Chừng. Lão dời nhà xoành xoạch. Cứ mỗi lần mò tới một địa chỉ mới, bọn trẻ lại thất vọng nghe hàng xóm bảo lão vừa dọn đi.
- Cái lão này mắc chứng gì vậy hả? – Suku lằm bằm khi bước ra khỏi ngôi nhà thứ tư. – Làm gì mà lão cứ chạy nhắng lên thế không biết.
- Hay là chúng ta về quách! – Kăply xịu mặt, giọng rất giống van xin – Cặp giò anh muốn rụng rồi, Suku.
- Cố thêm lần nữa đi, anh K"Brêt. – Suku nói như dỗ dành, chuyện đó thiệt ngược đời khi nó nhỏ hơn Kăply tới ba tuổi. – Chỉ có tấm thảm bay của lão, may ra chúng ta mới đến được núi Lưng Chừng.
Suku nói xong, vội vượt lên trước, cốt để tránh xa những lời than vãn rất dễ làm xiêu lòng của Kăply. Lần này, bọn trẻ đi xuyên qua không biết bao nhiêu là ngõ ngách và xét theo cái bát quái trận đồ quanh co khúc khuỷu mà tụi nó đang sa vào, có thể tin rằng lão Alibaba đang nợ ngập đầu và cái lối liên tục di chuyển chỗ ở của lão rõ ràng có một cái vẻ không thể nhầm lẫn được của một kẻ đang trốn nợ.
Cuối cùng, sau khi ngoặt phải tám lần và ngoặt trái mười hai lần, Suku, Nguyên và Kăply ngơ ngác nhận ra tụi nó đang đứng trước một căn nhà lụp xụp, cửa đóng kín mít và qua kẽ hở giữa các tấm ván xù xì của bức vách, có thể thấy bên trong tối om om như một hang động thời tiền sử.
- Đúng là nhà này không, Suku? – Nguyên hỏi giọng nghi ngờ. – Sao anh thấy chẳng giống một cửa tiệm chút xíu nào.
- Đúng là đây rồi. – Suku vuốt tóc, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa xập xệ. – Chỉ cầu trời cho lão chưa kịp dời đi nơi khác.
Kăply sốt ruột lao tới bên cánh cửa, đưa tay gõ lộc cộc.
Thoạt đầu Kăply gõ nhè nhẹ, nhưng mãi chẳng thấy ai ra mở cửa, nó bắt đầu nện mạnh hơn, cuối cùng không nhịn được nó nghiến răng dộng rầm rầm bằng cả hai nắm đấm.
Bọn trẻ ngạc nhiên thấy cánh cửa rung bần bật như sắp bung ra nhưng trong nhà vẫn im ru bà rù. Cứ như thể chẳng có ai ở trỏng.
- Hay là lại dọn đi rồi? – Nguyên nhìn Suku qua khóe mắt, thở đánh thượt một cái.
Mặt Suku ửng lên sau câu nói của Nguyên. Nó bước tới cạnh Kăply, bắt hai tay lên miệng làm loa, chĩa vào cánh cửa, kêu lớn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!