Ánh mắt thầy rời khỏi trần nhà, nhẹ nhàng đáp xuống gương mặt tái mét như vừa thoát khỏi một trận ốm của cô Kemli Trinh và hàng ria đen rậm của thầy khẽ nhúc nhích như che giấu một nụ cười:
- Khi nãy sở dĩ tôi buộc phải nói như vậy là nhằm kiểm tra xem có thực chị từng là người yêu của K
"Rahlan như chị tự nhận hay không. Hóa ra chị chưa hề gặp, thậm chí chưa nhìn thấy K"Rahlan bao giờ.
Thầy tặc tặc lưỡi như tự giải thích:
- Cũng đúng thôi, chị Kemli à. Cũng như trùm Bastu, khi trở thành thủ lĩnh phe Ánh Sáng, K
"Rahlan ít khi xuất đầu lộ diện. Ở trường Đămri hiện nay, chỉ có vợ chồng giáo sư Haifai là bạn cùng lớp với K"Rahlan. Tất cả những người còn lại đều không biết mặt anh ta.
Đơn giản là khi họ bắt đầu ôm tập đi học thì K
"Rahlan đã ra trường trước đó nhiều năm. Cô Kemli Trinh có vẻ muốn chui trở lại vào trong mái tóc đã xõa xuống từ lúc nào. Cô gục đầu rên rỉ, giọng bất lực: - Không! Ngài cố tình gạt tôi. Người vừa rồi không phải là K"Rahlan.
- Thầy hiệu trưởng không gạt cô, cô Kemli!
Êmê chĩa cái mũi hếch sang phía cô Kemli Trinh, hậm hực nói khiến cô phải tò mò ngước lên. Khi nhận ra người vừa lên tiếng là một nhân vật ở lâu đài K
"Rahlan, cô lật đật đưa tay ôm mặt, và lúc này thì cô chui hẳn vào đằng sau màn tóc theo cái cách một con thú cố thủ trong hang. - Như vậy câu chuyện chị kể ở phòng y tế hoàn toàn là câu chuyện bịa phải không, chị Kemli? Thầy N"Trang Long hỏi và cô Kemli Trinh trả lời bằng sự bất động.
- Cũng có nghĩa là động cơ sát hại K
"Brăk của chị không phải xuất phát từ thù hận cá nhân? Thầy N"Trang Long tiếp tục đặt câu hỏi, làm như thầy cần bộc lộ những suy nghĩ của mình hơn là chờ sự xác nhận của cô Kemli Trinh, nhất là khi cô vẫn cương quyết chọn cách trả lời hết sức tiêu cực là không thèm trả lời gì hết ráo.
Thầy N
"Trang Long thở dài, hôm nay Kăply nghe thầy thở dài không biết bao nhiêu là lần: - Thực ra, lúc nghe chị bảo chị mưu hại K"Brăk chỉ vì mối tình tan vỡ với K"Rahlan, tôi đã thấy khó tin. Ít có người nào trên đời chọn lối trả thù kỳ quặc như vậy. Với một người có tính cách hiền lành, thậm chí yếu đuối như chị, điều đó càng không thể xảy ra.
Bọn trẻ nhìn cô Kemli Trinh chằm chằm nhưng không thấy cô có phản ứng gì, hoặc là cô bị những lý lẽ của thầy N
"Trang Long trói chặt vào ghế, hoặc là cô đã ngất đi rồi. - Nếu chị vẫn không mở miệng, – giọng thầy N"Trang Long vẫn vang lên đều đều như phát ra từ băng cát sét – có nghĩa chị tự thừa nhận mình là người của trùm Bastu.
Cục an ninh chắc chắn tin rằng chị đang thi hành phận sự của một sứ giả Hắc Ám sau khi Buriăk và Baltalon thất bại, mà thiệt sự thì điều đó cũng đáng tin lắm…
- Không!
Tôi không phải là người của phe Hắc Ám! – Rất giống một con thú bừng tỉnh khi biết mình sắp sửa bị giết thịt, cô Kemli Trinh giãy đùng đùng trên ghế. – Ngài hiệu trưởng, ngài phải tin tôi!
Vừa van vỉ, cô vừa cuống quít chui ra khỏi mái tóc và ngước đôi mắt cầu cứu nhìn thầy N
"Trang Long. - Dĩ nhiên là tôi tin chị, như xưa nay tôi vẫn tin chị, chị Kemli à. – Thầy N"Trang Long gật đầu, và giọng nói thân thiện trở lại trên môi thầy. – Nhưng để niềm tin đó được vững chắc, tôi tưởng chị nên nói cho tôi biết vì cớ làm sao mà chị mưu sát hậu duệ nhà K
"Rahlan. Có thể thấy rõ sự do dự trong đôi mắt của cô Kemli Trinh. Cô nửa như muốn nói nửa lại sợ sệt điều gì đó, tròng mắt cô đảo lia lịa theo những ý nghĩ đang giằng co trong đầu. Thầy N"Trang Long vẫn ngồi im lìm đằng sau chiếc bàn giấy, cố giống một ngọn tháp câm nín để không làm khuấy động sự đấu tranh trong lòng cô giáo lớp Trung cấp 1.
Phía đối diện, bọn Kăply dường như đang thi đua với thầy hiệu trưởng trong việc xem ai làm thinh giỏi hơn ai. Những đôi môi của tụi nó mím chặt đến mức không thể chặt hơn được nữa và những vành tai giăng ra như những tấm lưới sẵn sàng đón bắt bất cứ một âm thanh nào sẩy ra từ miệng cô giáo của chúng.
Trong khi bọn Kăply kiên trì rình rập cô Kemli Trinh thì cô vẫn lặng lẽ vật lộn với tâm trạng của mình, trông cô làm điều đó còn kiên trì hơn, và đến khi tụi nó bắt đầu nghĩ cô thà hóa đá còn hơn là nói ra bí mật của mình thì cô bỗng thốt lên một tiếng gì đó như tiếng ợ, nghe rất quyết tâm.
- Hắn… thưa ngài hiệu trưởng… – Môi giần giật, giọng cô nghe đứt khúc như chiếc xe sắp cạn xăng.
- Hắn?
Thầy N"Trang Long buột miệng và vươn thẳng người lên, như thể làm vậy sẽ nghe rõ câu trả lời hơn. Chồm mười cái đầu ra phía trước, bọn Kăply tiếc hùi hụi là đã không mọc thêm mấy cái tai.
- Vâng, hắn đã… buộc tôi…
Cô Kemli Trinh đáp một cách khó khăn, có cảm tưởng cô đang cố ép từng tiếng văng ra khỏi miệng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!