Chương 28: phần 1

Ông K

"Tul vắng mặt ở bàn ăn vào tối hôm đó là điều mà bọn Kăply không lường trước nhưng tụi nó cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi không nhìn thấy ông ở chỗ ngồi quen thuộc phía đầu bàn. Có thể vì ông vẫn còn giận thằng K"Tub, nhưng lý do vững chắc hơn là ông không muốn cho bọn trẻ nhìn thấy bộ mặt thiểu não của ông trước thất bại ngày càng ê chề của tờ Tin nhanh N, S & D trước tờ Lang Biang hằng ngày trong cuộc chiến thông tin quanh vụ Bolobala.

- Ba con đâu rồi hả dì?

K

"Tub hỏi và có vẻ cũng chỉ hỏi cho có hỏi. - Ba con ăn trước rồi. – Bà Êmô không trả lời thẳng câu hỏi của thằng cháu, tay huơ qua huơ lại con dao nhỏ trước mặt. – Tụi con ăn đi! Nhưng K"Tub vừa cắm chiếc nĩa của mình vào khoanh thịt thì bà Êmô bỗng hỏi:

- Hồi chiều tụi con đi đâu vậy?

- Tụi con… tụi con… – K"Tub ngần ngừ không biết có nên nói rõ mọi chuyện cho bà dì cả lo biết hay không.

Bà Êmô quét tia mắt sắc lạnh sang Êmê:

- Con nghĩ là Hailixiro bị tóm thì phe Hắc Ám chết sạch không còn một mống nào hả?

- Mẹ. – Êmê kêu lên bằng giọng phụng phịu. – Sao mẹ lại nói thế? Tụi con lúc nào cũng đi đứng cẩn thận mà.

Bà Êmô hừ giọng:

- Cách đi đứng cẩn thận nhất là đi đứng loanh quanh trong nhà mình thôi.

- Dì ơi, – K

"Tub nuốt vội miếng thịt khoanh, gân cổ cãi – nếu đi đứng ngoài đường mà thực sự gặp nguy hiểm, Bộ giáo dục đã đóng cửa trường Đămri từ lâu rồi. - Bây giờ thì ta hiểu tại sao ba con phải phát khùng với con rồi, K"Tub à. – Bà Êmô nhìn thằng nhóc bằng vẻ mặt như đang nhìn một nồi cháo khét. – Con, và nói chung là tất cả tụi con, phải luôn ghi khắc điều này trong đầu:

Khả năng gặp nguy hiểm của những đứa trẻ sống trong lâu đài K

"Rahlan luôn cao hơn bất kỳ một đứa trẻ Lang Biang nào. Một con đường được coi là an toàn với những đứa trẻ khác vẫn có thể là con đường nhiều cạm bẫy đối với các con. Từ K"Tub, bà chuyển ánh mắt càng lúc càng trở nên nghiêm khắc sang gương mặt Nguyên:

- Ta nghĩ cái chết của ba mẹ con vẫn luôn luôn là lời cảnh tỉnh nóng bỏng với con đó chớ, K

"Brăk? - Con vẫn luôn ghi nhớ điều đó, thưa dì. – Nguyên cúi đầu xuống đĩa rau trộn với cái vẻ hối hận rất chi là vờ vịt nhưng vẫn đủ để đánh lừa bà Êmô. Có thể thấy rõ là bà rất lấy làm thỏa mãn trước thái độ phục thiện của bọn trẻ. Thằng K"Tub ương bướng sau khi bị Nguyên thò chân đạp ột cú dưới gầm bàn cũng ngồi im chúi mũi vào đĩa sinh vật nguyên thủy và tọng lấy tọng để cả đống thịt như thể muốn dùng thức ăn để trám miệng mình lại.

Bà Êmô lướt mắt một vòng qua các gương mặt một lần nữa, dịu giọng nói:

- Thôi, ăn đi.

Bất chấp cái việc thằng K

"Tub háu đói đã xực gần căng bụng, bà kéo cái đĩa trước mặt lại gần và cứa con dao vào miếng thịt theo cái kiểu người ta cắt băng khánh thành, nhưng rồi, như vẫn chưa gột bỏ hết lo lắng ra khỏi đầu, bà lại ngước lên, cẩn thận dặn dò: - Ta vừa phải giúp cậu K"Tul quán xuyến công việc của lâu đài K"Rahlan vừa phải làm một số việc cho giáo chủ Ama Êban nên không có nhiều thì giờ để mắt đến các con. Ta hy vọng là các con phải tự ý thức được việc gì nên làm, việc gì không nên làm, đừng để ta phải nhắc chằm chặp như trẻ lên ba.

Lần này, nói xong bà Êmô bặm môi nhấn mạnh con dao xuống miếng thịt như muốn tỏ ra cho bọn trẻ biết là bà nói thế đã quá đủ rồi, tụi nó phải tự ghi nhớ mà làm chớ bà không thèm nói thêm lời nào nữa.

Kăply huých cùi chỏ vô hông Nguyên và hí hửng cầm lên đôi đũa, toét miệng ra cười khi thấy thằng này mỉm cười nhìn mình; dĩ nhiên cả hai đứa đều hiểu rằng tụi nó đang cực kỳ khoái chí không phải vì bà Êmô thôi lằng nhằng mà vì cho đến giờ phút này ông K

"Tul vẫn bặt tăm bặt tích, nhờ vậy mà tụi nó có thể tin là lần này tụi nó sẽ tìm lại được sự ngon miệng đã đánh mất mấy ngày qua. Cho đến tận sáng hôm sau, lúc bọn trẻ lâu đài K"Rahlan chuẩn bị ôm tập ra khỏi nhà, ông K"Tul vẫn còn lánh mặt ở đâu đó. Cũng có thể ông đã sớm rời khỏi lâu đài để tránh phải hít thở bầu không khí ô uế tỏa ra từ những tờ Lang Biang hằng ngày mà đối với ông cái đống báo đó không khác gì một đống rác.

Nhưng thiệt ra, dù ông có xuất hiện trong lúc này thì cũng không ngăn được cảm giác náo nức của bọn trẻ đang vội chạy lên trường để xem chuyện gì đang xảy ra sau một ngày đầy kịch tính như ngày hôm qua.

Không cần tinh tường lắm bọn Kăply cũng nhận thấy từ khi tin tức về con ma cà rồng trong trường Đămri đã bị bắt được loan đi, cư dân xứ Lang Biang đã đổ ra đường nhiều hơn và đại lộ Brabun nhanh chóng đông đúc trở lại.

Người đi kẻ lại tấp nập trên đường và hai bên hè phố, có thể nhận ra các cửa hiệu trang hoàng trông rôm rả và bắt mắt hơn thường lệ.

Trước cửa tiệm Cái Cốc Vàng và Quán Cháo Lú các loại đèn màu chớp nháy như sao xẹt, các đốm sáng xanh đỏ rượt đuổi nhau trên bảng quảng cáo, chốc chốc lại tụ thành hình một ly bia sủi bọt hay một tô cháo bự chảng đang bốc khói nghi ngút rồi bất thần nghiêng qua một bên, trút ào bia và cháo vào miệng khách đi đường một cách khoái chí nếu có ai dại dột dừng lại và há hốc miệng dòm lên.

Cửa hiệu cầm đồ của lão Lo còn chơi trò quái chiêu: thỉnh thoảng trước hiên nhà lão phát ra một tiếng nổ đì đùng, cột lửa phụt cao hơn nóc nhà khiến ai nấy giật bắn mình, tưởng tai họa sắp chụp xuống đầu, nhưng ngoảnh lại chỉ thấy một con rồng lửa đang hí hửng vẽ ngoằn ngoèo trong không trung dòng chữ đỏ rực:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!