Chương 23: phần 2

Có một đám trẻ kéo tới quầy vé khiến Mua ngưng ngang. Nó níu Kăply ngồi bệt xuống cỏ, nấn ná chờ xem bọn nhóc kia vào bằng lối nào.

Một lát sau, hai đứa thấy bọn nhóc từ quầy vé hớn hở đi ra, và gần như không lưỡng lự, cả đám xăm xăm đâm bừa vào hàng rào cọc. Tụi này mù hay sao ấy! Kăply tính la lên nhưng ngay lập tức nó há hốc miệng khi thấy hàng rào cọc tự động mở ra khi bọn nhóc tới gần.

Ra vậy! Kăply thở phào và lập tức nhỏm dậy. Mua cũng bật lên nhanh như chớp và cả hai xô nhau chạy về phía trước.

Một đứa trẻ ngã chổng gọng ngay chân rào khiến Kăply và Mua phải dừng lại.

- Cẩn thận chứ em? – Mua cúi xuống nâng cậu bé đứng lên.

Cậu bé chừng mười tuổi, mái tóc tròn quay nom như một chiếc lá sen úp trên đầu, ngước nhìn Mua, mếu máo:

- Chị ơi, chị nhìn xem em có vé chưa vậy?

Phải mất vài giây Mua mới hiểu ra cậu bé muốn gì.

- Chưa. – Mua nhìn vào vầng trán phẳng lì của cậu bé, lắc đầu đáp.

- Hèn gì em vào không được. – Cậu bé òa ra khóc. – Tụi nó lừa em. Thế mà tụi nó bảo sẽ mua vé cho cả bọn.

- Thôi nín đi em! – Kăply xoa đầu chú nhóc, tay kia moi ra một đồng 100 năpken. – Lại mua vé đi. Anh cho đấy.

Bắt gặp Mua đang nhìn mình, Kăply tự dưng thấy nhột ghê gớm. Nó xoa xoa hai bàn tay cho đỡ ngượng ngập và gượng gạo nói bằng cái giọng chắc chắn là của một kẻ đang phân trần:

- Đồng vàng cuối cùng đấy.

oOo

Trên đồi cây mọc dày nhưng toàn loại cây thấp. Cây không ra hoa, không ra trái, chỉ trổ toàn kẹo. Mỗi cây trổ một thứ kẹo khác nhau. Đủ thứ kẹo, đủ thứ hình dáng và kích cỡ, tất cả bọc trong giấy gói đủ màu, lủng lẳng ngay trên đầu, chỉ cần với tay là hái được.

Những loại cây như thế, Kăply chưa gặp bao giờ. Buổi trưa, công viên vắng khách nhưng nó vẫn nghe những tiếng lao xao cười nói chung quanh, thỉnh thoảng một đứa trẻ bất chợt hiện ra ở một khoảng trống nào đó rồi lại thấp thoáng lẩn vào đằng sau đám lá xanh.

Một cảm giác vừa lạ lùng vừa phấn chấn tràn ngập tim nó.

- Nhà Mua có trồng loại cây này không? – Kăply ngẩn ngơ hỏi.

- Đây không phải là thứ cây tự nhiên. Tất cả cây cối trong công viên này đều đã được ếm bùa.

- Ra thế. – Kăply gật gù. – Chứ trên đời làm gì có thứ cây trổ toàn kẹo Mua há?

Câu hỏi của Kăply rõ là thừa. Cho nên Mua không buồn trả lời, chỉ giục:

- Bạn ăn kẹo đi.

Như chỉ chờ có thế, Kăply hí hửng đưa tay lên. Nhưng một tràng những tiếng la lối thình lình vọng tới khiến nó giật mình rụt tay lại, ngoảnh cổ nhìn quanh.

- Kệ tụi nó. – Mua nói, tỉnh queo. – Chắc có đứa nào ăn phải KẸO QUÁT THÁO.

- Kẹo quát tháo ư? – Kăply ngạc nhiên.

Mua mỉm cười, hái một viên kẹo màu hồng ngay nhánh cây trên đầu, giúi vào tay Kăply:

- Bạn ăn đi!

Kăply rụt rè cầm lấy viên kẹo, mân mê một hồi rồi trố mắt nhìn Mua:

- Kẹo gì vậy?

- Tôi không biết. Và không một ai biết được nếu chưa ăn xong viên kẹo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!