Chân đứng không vững, Êmê gần như tự thả ình rơi phịch xuống ghế. Nó lúc lắc mái tóc vàng thật mạnh như muốn xua đuổi những lời quảng cáo linh tinh của lão Seradion ra khỏi đầu óc.
- Chỗ này hay ho thật đấy, K
"Tub. – Mãi một lúc, nó mới ngồi thẳng lưng dậy được và nhìn K"Tub qua khóe mắt, giọng khinh khỉnh. – Em đã thỏa mãn rồi chứ?
Êmê nhìn lên chiếc kệ lửng trên vách, nhăn mặt vẻ ghê tởm:
- Hừ, kim, kềm, búa, thiệt là nhảm nhí! Chị không hiểu lũ điên nào lại lui tới cái cửa hiệu gớm ghiếc này.
- Chị ơi, chúng ta vào đây thực ra là để theo dõi ông Bolorađam kia mà. – K
"Tub chun mũi kêu lên. – Hơn nữa, biết được trong cửa hiệu này có những thứ gì cũng tốt chứ sao. Mai mốt ai trong chúng ta thất tình thì biết khôn mà kiếm chỗ khác tử tế hơn. - Cái lão chủ tiệm này thiệt là gian xảo hết chỗ nói. – Kăply bực bội"xì" một tiếng. – Lão bắt tụi mình trả 10.000 năpken một giờ nhưng lão nấn ná trong phòng hết béng phân nửa thời gian rồi còn gì.
Nguyên và Păng Ting nãy giờ đứng áp tai vào vách, nhưng chẳng nghe được gì ở phòng bên kia, trong khi tiếng ầm ĩ của tụi bạn nó thì dộng vào tai rõ mồn một.
Và khi nghe rõ những gì Kăply đang càu nhàu thì Păng Ting nhảy dựng:
- Trời đất, 10.000 năpken! Khi nãy lão Seradion có nói mà mình không để ý.
Nó đâm bổ lại chỗ tụi bạn đang ngồi với dáng vẻ giống như xông vào một đám cháy:
- Nguy rồi, nguy rồi! Ở đây có ai đem theo tiền không? Mình nhớ là mình chỉ lận trong túi có 7.000 năpken à.
Păng Ting hấp tấp lộn trái túi áo chùng trút một đống tiền vàng ra bàn rồi cúi đầu lính quýnh đếm:
- 500 nè, 1.000 nè, 2.000 nè… Đúng là chỉ có 7.000 năpken thôi hà.
Nó ngoảnh đầu nhìn quanh, thấy mặt mày tụi bạn méo xẹo, càng hốt hoảng:
- Sao? Chẳng bạn nào đem theo tiền hết ư?
- Tụi này đâu có nhiều tiền dữ vậy. – Êmê bối rối đáp, cảm thấy mình giống đồ ăn hại dễ sợ. – Hơn nữa, đi học ai mang theo tiền làm gì.
- Thế… thế…
Păng Ting lắp bắp, trông nó chới với như thể vừa rơi xuống nước.
- A, có đây rồi!
Tiếng K
"Tub vang lên hùng hồn, cùng lúc nó khoắng tay vào túi trước những ánh mắt bừng lên của tụi bạn. Nhưng khi K"Tub rút tay ra, cả bọn chưng hửng thấy cái nó đang nắm khư khư không phải là những đồng tiền vàng mà là cái ống Siêu cảm ứng sặc sỡ.
- Tưởng sao! – Kăply nheo mắt. – Lại cầu cứu Suku chứ gì?
- Trong những lúc như thế này, Pi Năng Suku chính là vị cứu tinh đáng kính nhất, anh KBrêt à. KTub huơ cái ống lòng vòng trên đầu, ba hoa một câu cho sướng miệng rồi mới chịu chõ mồm vào cái ống, gân cổ tru tréo:
- Suku… Suku ơi… Suku à…
Bụp một tiếng, Suku xuất hiện gần như ngay lập tức từ sau bựng khói tỏa ra từ chiếc ống. Lần này
"vị cứu tinh đáng kính" không kẹt chân trong chiếc ống như bữa trước, nhưng mặt mày nhăn nhó, còn hai tay thì đang cuống quýt kéo chiếc quần đang trễ khỏi rốn.
Cả Êmê lẫn Păng Ting cùng ôm mặt ré lên:
- Cha mẹ ơi!
Suku quay bộ mặt đỏ như gấc sang K
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!