Thẩm Không cúi người xuống, lấy gói thuốc lá trong túi gã đàn ông đang kêu rên dưới chân ra, sau đó dùng một cước lưu loát chuẩn xác đạp gã bất tỉnh, gian phòng im lặng trở lại ngay lập tức.
Anh móc một điếu thuốc thơm ra ngậm bên môi, châm lửa, ngón tay dính máu nâu sẫm hơi run rẩy vì thoát lực.
Khói xanh bốc lên, mùi thuốc lá cay cay theo yết hầu tràn vào khoang ngực, kích thích thần kinh luôn căng thẳng.
Thẩm Không thỏa mãn thở hắt một cái, ngả vào cái ghế bên cạnh, hơi nheo mắt lại.
— Là thuốc lá ngon, xem ra tên này biết hưởng thụ cuộc sống thật.
Anh dùng chân lấy sức đạp một cái bên cạnh bàn, toàn bộ ghế tựa xoay tròn theo động tác của anh, khói lượn lờ bay lên che khuất tầm mắt anh nhưng không che nổi sự hỗn loạn trong căn phòng.
Bàn ghế ngã lật lung tung, trong gian phòng lộn xộn đầy dấu vết đánh nhau, mấy vết máu khô dính trên mặt đất và vách tường, lỗ đạn ghim thật sâu vào trong vách tường, ván ngăn, như đôi mắt đang trừng mắt nhìn, giương nanh múa vuốt.
Thẩm Không xoay tròn ghế tựa nhưng đột nhiên cau mày vì đụng vào vết thương.
Anh cúi đầu kiểm tra bắp đùi mình, vị trí bị đạn làm trầy da vẫn đang ồ ồ chảy máu, quần đã sớm bị nhuộm thành màu đỏ sậm dính nhớp.
Dù sao đây cũng không phải thân thể của chính anh nên nhiều khi không thể phát huy hết thực lực được.
Cũng thiệt thòi cho nhà họ Hàn làm việc cẩn thận, vô cùng chú trọng tính bí mật khi xuống tay, không liều mạng phái nhiều nhân lực và vũ khí có lực sát thương cao, mà là lấy tiểu đội đã tinh giản nhân lực làm chủ, mới để Thẩm Không có thể tự thủ dưới ưu thế chiếm cứ địa hình trong thời gian dài như vậy.
Chỉ có điều, bây giờ thân thể đã chống đỡ đến cực hạn, nếu cứ tiếp tục ở đây, sợ rằng sự tình sẽ phát triển về hướng không thể đoán trước.
Thẩm Không đứng dậy, thuần thục trói gô người đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, sau đó kéo chân của gã đi vào trong nhà, mở cửa phòng ngăn ra ném gã vào, cho đi theo đồng bọn bị anh chế phục luôn.
Sau khi anh chuyển nốt 2 triệu vào tài khoản của bác sĩ Trần, kiểm tra lại lần cuối rồi khóa cửa, sau đó cầm chìa khóa xe lục soát được từ một trong số đó, đi về phía tầng hầm.
Hàn Lệ lặng lẽ ngồi trên giường bệnh, nhìn chằm chằm cái chân bị cố định của mình, không biết đang nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt vô cảm, con ngươi đen nhánh lạnh lùng.
Có chăng là ảo giác của Thẩm Không, anh cảm thấy dường như Hàn Lệ đã trưởng thành hơn rất nhiều sau một đêm.
— Cứ như là thông suốt cái gì vậy.
Khi nó nghe thấy tiếng bước chân từ cửa truyền tới mới nhìn về phía âm thanh phát ra, trên mặt có thêm mấy phần sức sống.
Thẩm Không bước nhanh tới giường bệnh, lưu loát rút kim tiêm truyền dịch trong mu bàn tay Hàn Lệ ra, thuần thục cố định cái chân bị thương của nó bằng vải băng, dễ dàng ôm Hàn Lệ lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Không giải thích, không dừng lại, toàn bộ quy trình như nước chảy mây trôi, phảng phất tất cả hành động của mình đều là đúng lý hợp tình, hiển nhiên phải thế.
Hàn Lệ nắm chặt vạt áo Thẩm Không theo bản năng, cả người căng thẳng và chống cự nhưng cũng khống chế được bản thân không giãy dụa.
Nó giương mắt nhìn chằm chằm đường nét góc cạnh trên cằm Thẩm Không, trong giọng nói non nớt mang theo chút khàn khàn như sỏi đang ma sát:
"Chân của tôi làm sao vậy?"
Bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống:
"Uốn nắn viên xin chú ý! Lúc này là thời cơ tốt nhất để giúp đỡ nhân vật mục tiêu chấp nhận và xử lý khuyết tật của mình một cách chính xác! Xin hãy nắm chắc cơ hội để thiết lập tam quan đoan chính khỏe mạnh của nhân vật phản diện!"
Thẩm Không nhàn nhạt cụp mắt liếc nhìn Hàn Lệ, hời hợt nói: Đứt mất.
Hệ thống: …
Hàn Lệ rũ mắt, ngón tay nắm vạt áo Thẩm Không lần thứ hai chặt thêm mấy phần, mím môi như đang kìm nén cái gì đó.
Thẩm Không không hề có lòng thông cảm mà còn thêm mắm dặm muối:
"Nghĩ thông đi, tuy rằng về sau không thể nào đi bộ nữa, nhưng tóm lại là không cắt cụt, có đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!