Chương 50: Chân bị thương

Sương mù dưới chân núi mỏng dần, phạm vi gặp sương cũng từ từ nhỏ hơn, nhìn xuyên qua lớp sương mù mông lung mỏng như lụa có thể thấy lều tìm kiếm cứu nạn dựng tạm ở chân núi.

Đèn đuốc sáng trưng xua tan đi bóng đêm đen kịt, tiếng người và tiếng bước chân mơ hồ cách đó không xa truyền tới, làm người ta bỗng cảm thấy phấn chấn hẳn.

Một số thành viên đội tìm kiếm cứu nạn đi trước, tiến vào trong cái lều lớn nhất giữa sân để báo tin, còn những thành viên khác trong đội hộ tống những người bị mắc kẹt trong núi được giải cứu đi về phía lều y tế đã dựng xong.

Lều sáng choang, nhân viên y tế vừa biết tin là dồn dập xúm vào vây bọn họ ở giữa.

Hai y tá chào đón Thẩm Không đang khoác khăn lông trên người bằng một trong số những cái giường, sau đó khéo léo sắp xếp các loại máy móc khác nhau để đo lường tình trạng thể chất của anh.

Lúc một trong hai y tá xắn ống tay áo ướt nhẹo của anh lên để xử lý vết trầy xước trên cánh tay anh, thì mành lều y tế đột nhiên bị vén ra, mấy người mang theo hơi sương ướt lạnh ở ngoài lều chui vào. Thẩm Không liếc mắt đã thấy Hàn Lệ sau lưng đội trưởng đội tìm kiếm cứu nạn.

Gương mặt hắn lạnh trầm, dường như đôi mắt đen nhánh đã hòa vào màn đêm sau lưng, ngón tay trắng bệch siết chặt gậy chống thật dài, áo vest trên người không hề xộc xệch, ít sương núi còn đọng trên tóc.

Gần như là ngay giây tiếp theo, Hàn Lệ đã dời tầm nhìn đi, lướt qua bả vai y tá đang khom lưng xử lý vết thương cho Thẩm Không, và thế là ánh mắt của hai người gặp gỡ giữa không trung.

Biểu cảm trên mặt Hàn Lệ dịu lại, chống gậy đi về phía Thẩm Không.

Đế gậy nhọn hoắt phát ra tiếng vang nặng nề trên mặt đất cứng rắn, cho dù trong lều đang có tiếng người huyên náo bận rộn cũng rất rõ ràng.

Đôi mắt Thẩm Không khẽ nhúc nhích, nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn.

Tuy sắc mặt Hàn Lệ vẫn bình tĩnh tự nhiên cứ như là đã nắm đại cục trong lòng bàn tay vậy, nhưng bước tiến của hắn chậm hơn ngày thường nhiều, toàn bộ trọng tâm cơ thể đặt trên chân còn lại, ngón tay nắm chặt đầu gậy xanh trắng vì dùng sức.

Những chi tiết nhỏ nhặt này làm Thẩm Không hơi cau mày, phản ứng lại ngay lập tức —

Cái chân bị thương của Hàn Lệ lại đau rồi.

Tuy hắn đã cố gắng bình tĩnh nhất có thể nhưng những động tác vô thức và sự thay đổi trọng tâm vẫn không lừa được con mắt của Thẩm Không.

Cân nhắc đến môi trường âm u lạnh lẽo ẩm ướt trong núi và thời tiết kỳ lạ toàn sương mù dày đặc hiện tại, mà bây giờ đã khuya rồi, cái đầu gối vốn bị thương nặng của hắn không phát bệnh mới là lạ ấy.

Thẩm Không nhíu lông mày chặt hơn.

Sao thằng nhóc này càng lớn càng ngu vậy?

Anh đang suy tư dở thì Hàn Lệ đã đến trước giường anh.

Thẩm Không nhanh chóng thay đổi tâm trạng, lấy ra kỹ thuật diễn xuất dần dần đỉnh kout trong quá trình rèn luyện của anh. Trên gương mặt tái nhợt hiện lên biểu cảm ngạc nhiên, mừng rỡ đan xen với nghi ngờ, vội vàng đứng lên với vẻ hơi chật vật:

"Giám đốc Hàn? Sao ngài lại ở đây?"

Tầm nhìn của Hàn Lệ rơi vào người Thẩm Không như là lẽ đương nhiên.

Khăn choàng quanh lưng thanh niên rơi xuống giường theo động tác lỗ mãng của anh, quần áo bị sương mù dính ướt đã khô một nửa trên người dán vào bờ vai thon gầy, mái tóc ướt đẫm rối tung nằm trên mặt, gò má trắng bệch vì bị đông cứng, hình như là gầy hơn một chút, ống tay áo xắn lên để lộ cánh tay trầy da dưới đó, vết thương chưa khép lại vẫn đang chảy máu, trông khá là chật vật.

Thế này mà gọi là bình an vô sự à?

Hàn Lệ lặng lẽ cau mày nhưng trên mặt vẫn hờ hững lạnh nhạt. Hắn trầm giọng trả lời:

"Bên thành phố E có công việc cần xử lý, nhân tiện đến xem một chút."

Có ma mới tin.

Thẩm Không cũng không vạch trần hắn, chỉ làm vẻ vui mừng trên mặt sâu hơn:

"Trùng hợp quá! Em còn định về đến nơi thì đi cảm ơn ngài ngay, không ngờ lại có thể gặp ngài dưới chân núi — Ngài ngồi đi!"

Anh vừa nói vừa vội vàng vàng cất bước tiến lên, không nói gì thêm lôi thẳng Hàn Lệ về giường ngồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!