Chương 49: Để ý

Đội viên cầm đầu đội tìm kiếm cứu nạn sửng sốt một lúc, cứ như là không ngờ lần này có thể đụng thẳng vào người mắc kẹt cần cứu hộ ấy, mấy giây sau mới phản ứng lại được, xúm vào bọc họ trong cái khăn sạch đã chuẩn bị từ lâu, sau đó vội vàng hộ tống bọn họ xuống dưới núi.

Vùng núi vốn lạnh lẽo ẩm ướt, hơn nữa lại còn có hơi nước sương mù dày đặc, sớm làm quần áo trên thân mấy người bọn họ ướt nhẹp, lạnh băng dính chặt vào cơ thể, giờ đây được khăn lông ấm áp sạch sẽ bọc vào, trong tay còn ôm nước siro gừng nóng hầm hập, gần như khiến người ta có loại cảm giác hạnh phúc không chân thực.

Siro gừng – :

Một người trong đội tìm kiếm cứu nạn kéo chặt khăn quấn quanh Thẩm Không, nói một cách ấm áp:

"Điểm y tế tạm thời ở ngay dưới núi, chúng tôi sẽ đưa các cậu xuống, các thành viên khác của các cậu đã được giải cứu. Đừng lo lắng."

Gương mặt xinh đẹp của thanh niên trước mắt lộ vẻ vẻ cảm kích, bờ vai thon gầy hơi run rẩy dưới khăn vì lạnh giá:

"Cảm, cảm ơn các anh. Nếu như không có các anh đến đúng lúc thì chúng tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ, chúng tôi vô cùng tuyệt vọng, cảm ơn các anh rất nhiều."

Dưới cái nhìn chăm chú đầy chân thành, đội viên đội tìm kiếm cứu nạn cảm thấy mình lòng hư vinh của mình được thỏa mãn cực lớn.

Anh ta ho khan một tiếng, lắc đầu nói:

"Đâu có đâu có, ít nhiều cũng nhờ các cậu ra quyết định chính xác, đi xuôi theo dòng sông thì chúng ta mới có thể tìm thấy các cậu nhanh như vậy. Nếu dựa theo kế hoạch tìm kiếm cứu nạn của chúng tôi thì chắc phải mất hơn một tuần." – Anh ta vừa nói vừa tạo biểu cảm thán phục:

"Thật ra bây giờ đã rất gần chân núi, tôi thật sự không ngờ các cậu lại có thể đi thẳng đến đây."

Mạnh Minh Hiên ra vẻ ngạc nhiên:

"Chúng tôi đã đi xa như vậy sao? Trời ạ!"

Anh vô thức rụt vai lại cứ như là đang nghĩ mà sợ: "May mà lúc đó Hướng Dương đề nghị chúng tôi đến bờ sông hoàn thành nhiệm vụ, vậy nên lúc sương mù bay chúng tôi cách bờ sông không xa lắm, dưới tình huống có mắt như mù còn có thể tìm tới dòng sông theo tiếng nước chảy.

Lúc đấy chú quay phim đề nghị đi xuôi theo dòng sông tôi còn không đồng ý… May mà khi ấy mọi người khuyên nhủ tôi, nếu không thì tôi còn muốn ở yên chờ cứu hộ cơ…

"Đội viên đội tìm kiếm cứu nạn vỗ vỗ vai anh an ủi:"Vất vả cho các cậu rồi, bao giờ xuống chân núi thì nghỉ ngơi thật tốt đi.

"Anh ta vừa nói vừa tự nhiên ngẩng đầu lên, nhưng đột nhiên lại đối mặt với ánh mắt khó tả của những người cùng bị mắc kẹt khác. Ánh mắt phức tạp và khiếp sợ đến vậy như hóa thành thực thể đọng lại trên người anh ta, làm đội viên đội tìm kiếm cứu nạn lạnh sống lưng, nói năng cũng hơi lắp bắp:"Sao, làm sao thế?

"Ánh mắt của mọi người vô thức liếc nhìn Thẩm Không đứng một bên, trên gương mặt tinh xảo tái nhợt của anh vẫn mang theo biểu cảm yếu đuối ban nãy, nhưng đôi mắt nhạt màu lại hững hờ lia tới, làm tất cả mọi người đều tê hết da đầu, vội vàng tranh nhau trả lời:"Không sao hết không sao hết không sao hết!

KHÔNG SAO CẢ!Chúng tôi cảm thấy quá phấn khích vì đột nhiên được cứu thôi.Đúng đúng đúng.Chuyện là như anh Mạnh… Minh Hiên nói vậy, không sai sót chỗ nào!

"Đội viên đội tìm kiếm cứu nạn không tìm được manh mối bèn thu hồi tầm mắt, nhất thời hơi nghi ngờ những ngôi sao này bị kẹt trong núi lâu quá nên não bị úng nước rồi. Lúc này đột nhiên có một người khác đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Không, dùng vẻ mặt ôn hòa hỏi:"Xin hỏi ngài có phải là ngài Mạnh không?"

Khi nãy đụng vào đội tìm kiếm cứu nạn, Thẩm Không đã nhận thấy sự khác biệt trong đội ngũ này, mặc dù họ đều mặc đồng phục giống nhau nhưng rõ ràng là từ hai bộ phận thành.

Đội tìm kiếm cứu nạn vàng thau lẫn lộn, đội này xét thân hình hay thể trạng thái đều thuộc về phạm trù của người bình thường, nhưng đội kia thì lại hoàn toàn khác, ngay cả khi đi lại trong sương mù thì họ vẫn duy trì đội hình tiến công tiêu chuẩn, ánh mắt cảnh giác, huấn luyện nghiêm chỉnh.

Hai đội này quá khác biệt.

Thẩm Không kéo khăn lông quấn trên vai mình, tỏ ra nghi ngờ:

… Là tôi.

Người kia gật đầu với anh:

"Tốt, nếu ngài không gặp nguy hiểm gì thì chúng tôi yên lòng rồi."

Nói xong, hắn ta đang chuẩn bị xoay người rời đi thì bị Thẩm Không gọi lại:

"Thưa ngài, khoan đã, ý ngài là gì…?" Thẩm Không hơi nhăn mày, dừng một chút rồi mới hỏi tiếp:

"Có người giao phó sự an toàn của tôi cho ngài à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!