Chương 43: Tay làm hàm nhai

Tất cả đều sửng sốt ngẩn người tại chỗ, đồng loạt trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm con rắn bị đóng đinh trên cây.

Nhiễm Uyển sợ hãi không thôi quay đầu nhìn về phía sau mình, còn chưa tỉnh táo lại từ trong sợ hãi khi dao sượt qua gò má lúc nãy đã bị con rắn chết kia dọa choáng.

Cô há miệng run rẩy hỏi:

Đây… Đây là…

Huấn luyện viên dùng cành cây lật qua lật lại xác rắn, ánh mắt rơi vào cái đầu hình tam giác ngược của nó, sắc mặt nghiêm trọng hơn hẳn:

"Đây là loài rắn Bothrops atrox, cực độc, chỉ cần vài chục miligam nọc độc là có thể đưa người bị cắn vào chỗ chết trong vòng 5 tiếng."

Nhiễm Uyển hồi hộp nắm chặt nhánh cây vừa nãy mình đặt tay lên, vệt máu chảy xuống gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

Huấn luyện viên quay đầu nghiêm nghị dạy bảo cô: "Trước khi tiến vào rừng rậm tôi đã nói qua những điều cần lưu ý với mọi người, tuyệt đối không đưa tay bắt nắm đụng chạm vào cành cây cục đá nào nếu chưa kiểm tra trước.

Nguy hiểm bủa vây bốn phía rừng rậm nguyên sinh, cho dù có huấn luyện viên chúng tôi thì cũng rất khó quan sát các cô các cậu mọi lúc mọi nơi, vậy nên lúc nào cũng phải cẩn thận, nếu không các cô các cậu thật sự có thể chết ở đây."

Chúng khách mời còn sợ hãi liên tục gật đầu, cứ bảo đảm mình sẽ cẩn thận tuyệt đối mãi.

Thẩm Không ngồi trên tảng đá lại lâm vào tự hoài nghi sâu sắc và ngẫm lại thật kĩ.

Từ lúc chưa kịp nghĩ gì đã phi dao đi, trong đầu anh bắt đầu điên cuồng suy tư nên làm như thế nào mới có thể duy trì hình tượng thằng oắt chọc trời khuấy nước của mình.

Thật ra trong cốt truyện ban đầu, sở dĩ Mạnh Minh Hiên bị Hàn Lệ thanh trừ nhanh như vậy, ngoại trừ thân phận quân cờ của bản thân cậu ta còn một nguyên nhân rất lớn là cậu ta luôn điên cuồng tìm đường chết — Là một tiểu nhân cuối cùng cũng đắc chí, sau khi bị bao dưỡng lấy được vô số tài nguyên, tiền bạc và địa vị mà trước đây mơ cũng không dám mơ, Mạnh Minh Hiên nhanh chóng bị choáng váng, bắt đầu đắc ý ỷ sủng sinh kiêu.

Ban đầu Hàn Lệ còn có thể khoan dung vì cậu ta còn chút tác dụng, nhưng đến khi hắn diệt trừ hoàn toàn ba người nhà họ Hàn, giữ lại một bình hoa ham hư vinh bên người đã không còn ý nghĩa gì, thế nên Hàn Lệ bèn nhanh chóng xử gọn cậu ta (1).

Mà ban đầu Thẩm Không lựa chọn hình tượng này không vì lý do gì khác, đơn giản là đóng vai dạng này dễ nhất.

Không ngờ bây giờ làm sao duy trì được cũng là vấn đề…

Huấn luyện viên giơ tay nắm chặt dao quân đội cắm chắc trên thân rắn, dùng sức rút một cái —

Dao quân đội vẫn không nhúc nhích.

Nhất thời anh ta hơi lúng túng, thay đổi tư thế, một tay đè lại cành cây, một tay nắm lấy chuôi dao mới rút được cái dao lún sâu vào trong thân cây.

Thẩm Không thấy hết tình cảnh không đành lòng nhìn thẳng bèn dời hai mắt đi, một ý nghĩ rõ ràng chậm rãi hiện lên trong đầu:

— Có thể yêu cầu không phát đoạn này không?

Thế nhưng dựa vào tình huống bây giờ, Thẩm Không đã cưỡi lên lưng hổ, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt diễn kịch, vắt hết óc che giấu.

Huấn luyện viên lau khô vết máu còn lại trên mặt dao rồi cất bước đi về phía Thẩm Không.

Anh ta còn chưa kịp mở miệng đã thấy đối phương sợ hãi kéo chéo áo mình, mặt mày tái nhợt, lắp ba lắp bắp hỏi:

"Cái đó, cái đó… con rắn chết rồi à?"

Huấn luyện viên ngẩn người, vô thức trả lời: Ừ… Chết rồi.

Thẩm Không thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt căng thẳng dâng lên một tia vui sướng vì sống sót sau tai nạn:

"Quá tốt rồi, vừa nãy tôi sợ muốn chết, không cẩn thận đã…"

Huấn luyện viên bị bước ngoặt đột ngột xuất hiện làm nhất thời không kịp phản ứng, vô thức hỏi tiếp: Hả? Cậu sợ rắn?

Thẩm Không điều động kĩ thuật diễn xuất tốt nhất của mình liều mạng gật gật đầu, ngón tay lôi góc áo huấn luyện viên nắm chặt hơn một chút, dùng vẻ mặt sợ hãi pha lẫn khủng hoảng nhìn anh ta, giọng nói run rẩy và căng thẳng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!