Chương 3: Tiền không thành vấn đề

Thẩm Không bước nhanh về phía trước, lưu loát cắt đứt dây thừng trói tay chân Hàn Lệ bằng dao quân dụng cũ, thuần thục buộc chặt dây vào gốc đùi Hàn Lệ để cầm máu cho nó.

Anh vừa xử lý vết thương của Hàn Lệ vừa nghiến răng nghiến lợi hỏi: Chuyện gì thế này?

Trong âm thanh của hệ thống vẫn không hề gợn tí cảm xúc nào:

"Là quỹ tích ban đầu của thế giới vận hành, nó sẽ cố hết sức kéo số phận của các nhân vật về con đường ban đầu. Làm trợ lý thông minh, tôi khuyên ngài không nên chống lại nó mà phải tuân thủ điều kiện tiên quyết là cảm hóa tư tưởng đạo đức của nhân vật phản diện…"

Tại sao?

Giọng nói của Thẩm Không nghe không ra vui buồn.

"Thứ nhất, thay đổi vận mệnh nhân vật quá khó khăn, dù uốn nắn tam quan viên nỗ lực thế nào cũng sẽ bị trung hòa với mức lớn nhất, về căn bản tương đương với phí công.

Thứ hai, nếu ngài thật sự thay đổi quỹ tích thế giới thành công thì sẽ làm cốt truyện sau đó không thể dự đoán được, tiến triển tiếp theo sẽ bất lợi với nhiệm vụ của ngài.

Nhân vật phản diện sẽ không chết trước khi cốt truyện bắt đầu, vì vậy tôi đề nghị ngài chỉ cầm máu đơn giản là đủ, sau khi nó tỉnh lại thì ngài có thể dùng sự chăm sóc dịu dàng để cảm hóa nó…

"Thẩm Không ngắt lời nó:"Vậy nên… mày đề nghị tao đừng làm gì hết? Để nó tàn tật à?

"Hệ thống trả lời chắc nịch:"Đúng vậy.

"Thẩm Không không những không giận mà còn cười. Anh nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn vì mất máu quá nhiều mà trắng bệch của Hàn Lệ một lúc, sau đó đưa tay xuyên qua đầu gối nó, bế lên. Anh hỏi:"Bệnh viện gần nhất ở đâu?

"Trong âm thanh cơ học của hệ thống có nghi hoặc hết sức rõ ràng:"Tôi cho là cậu sẽ không chú ý chứ?

"Thẩm Không cười lạnh đầy giễu cợt, đuôi mày khóe mắt đều là ý châm chọc:"Tao chỉ chán ghét chúng mày muốn thay đổi số phận nhân vật nhưng lại sợ đầu sợ đuôi trông trước trông sau giả nhân giả nghĩa thôi.

"Hệ thống im lặng một lát, trước khi Thẩm Không mất kiên nhẫn, anh nghe thấy một tiếng"ting

"phát ra từ cái điện thoại mình nhặt được. Anh bật màn hình lên thấy GPS đã cập nhật một địa chỉ mới. Âm thanh hệ thống vang lên lần thứ hai:"Bệnh viện gần nhất cách đây hai mươi km, nhưng tình cờ ngôi làng dưới chân núi là nơi phi tang của một bang phái khác, có rất nhiều bác sĩ ngầm lành nghề, đây là địa chỉ bác sĩ khoa xương."

Bóng đêm đen kịt im ắng và dày nặng như thể được bện từ ngàn vạn giấc mơ.

Bác sĩ Trần đang ngủ say, đột nhiên ông cảm nhận được sự lạnh buốt từ cột sống xông lên làm ông tỉnh lại ngay lập tức — kim loại cứng lạnh như băng dán vào trán ông, mùi máu tanh nồng nặc quanh quẩn ở chóp mũi.

Trong bóng tối sâu thẳm, bên tai có tiếng thì thầm: Đi theo tôi.

Ông làm bác sĩ địa phương rất lâu rồi, tuy chuyện như vậy khá hiếm nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra, bác sĩ Trần nhanh chóng trấn định lại, vươn mình xuống giường, đi theo người đàn ông này.

Cái đèn nhỏ bật trong phòng khách phát ra ánh sáng lờ mờ, chiếu rọi bé trai nhợt nhạt trên ghế salon.

Nòng súng trên thái dương áp sát mấy phần, giọng nói lạnh nhạt mà ẩn chứa sự đe dọa vang lên:

"Cứu nó, tiền không thành vấn đề."

Trong 10′ tiếp theo, bác sĩ Trần vội vã đánh thức trợ lý của mình rồi đẩy Hàn Lệ hôn mê bất tỉnh vào phòng mổ trong lòng đất.

Thẩm Không buồn bực ngán ngẩm ngồi xếp bằng trong phòng khách nhà ông bác sĩ, hờ hững chơi đùa với cái điện thoại di động dùng một lần trong lòng bàn tay.

Hệ thống mở miệng hỏi không báo trước:

"Cậu có biết trong người mình chỉ có 45 đô la mò từ người bọn bắt cóc không?"

Thẩm Không gật gù.

Hệ thống:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!