Sau khi tan học, Thẩm Không khoác nghiêng ba lô đi ra cổng trường.
Chưa đi được mấy bước đã bị một giọng nói già nua lớn tiếng gọi lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một ông lão có thân hình cường tráng, thái dương hoa râm đứng ở ven đường, khuôn mặt nghiêm túc lại hòa ái.
"Ngài là bạn học Trình Thần đi."
Thẩm Không đứng yên tại chỗ, hơi hơi nheo mắt lại: "Đúng vậy."
Ông lão kia cúi chào Thẩm Không một cái, trên mặt mang theo vài phần ý cười: "Chào ngài, tôi là quản gia của cậu chủ – Từ Bá, hôm nay cậu ấy sai tôi tới đón ngài sau khi tan học."
Ông nghiêng người né đi, lộ ra thân xe đen bóng hình giọt nước sau lưng, ưu nhã giúp Thẩm Không kéo cửa xe ra, nói:
"Mời."
Thẩm Không nhíu mày, hơi ngạc nhiên, trong lòng hỏi hệ thống đã im lặng lúc lâu: "Đây chính là vị quản gia chết vào điểm mấu chốt của cốt truyện lần này?"
Hệ thống trả lời: "Đúng vậy, sau khi Từ Bá chết, tính cách Hàn Lệ thay đổi rất lớn, ác ý và cừu hận vốn bị đè nén dưới đáy lòng bị kích phát, bắt đầu phát triển tàn nhẫn cực đoan sau khi tuyến chính của cốt truyện bắt đầu, đó là chuyển đổi cần thiết để trở thành nhân vật phản diện cố chấp thô bạo trong phần sau của cốt truyện."
Thẩm Không xách cặp đi về phía trước: "Thật ra tao không ngờ thế mà lại là quản gia tới đón tao."
Anh khom lưng ngồi vào trong xe, thắt chặt đai an toàn.
Từ Bá đến cạnh bên khác để lên xe, khởi động xe.
Tiếng động cơ vù vù vang lên, chiếc xe chậm rãi nổ máy, đi về phương xa.
·
Trong viện điều dưỡng.
Hàn Lệ đẩy cửa phòng bệnh ra, bước chân bất giác dừng lại.
Phòng bệnh trắng tinh sạch sẽ, không khí trong lành bị ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ nhuộm đỏ, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong phòng.
Hắn cảm nhận được sự nhút nhát hiếm có.
Trong lòng Hàn Lệ ngũ vị tạp trần, gần như khó có thể sắp xếp rõ ràng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, ngực phập phồng, cảm thấy tốc độ trái tim nhảy lên dần dần nhanh hơn.
—— Sự hiện diện của người trong phòng đã trở thành một cái gai khó có thể nhổ ra được.
Cái gai này dài ra sâu dần theo thời gian trôi qua, đến cuối cùng biến thành một bộ phận của hắn.
Ngoại trừ cảm xúc biết ơn bên ngoài, sâu hơn nữa là nghi ngờ.
Anh ấy vốn là một thành viên của bọn bắt cóc, vì sao lại trả giá và giúp đỡ mình mà không hề giữ riêng chút gì? Thậm chí không xin bất kì tiền công nào?
Hàn Lệ vô thức dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vân tay trái ——
Giữa hoa văn khắc sâu dường như còn sót lại máu tươi lạnh băng dính nhớp, dấu vật chôn sâu trong bàn tay hắn như là vết thương dữ tợn.
Ký ức chôn sâu trong não bị đào ra, sống động và rõ ràng, phảng phất mới xảy ra hôm qua vậy, Hàn Lệ gần như ảo tưởng một khi mình nhắm mắt lại, sẽ trở về cái đêm tối đen không có ánh trăng kia ngay lập tức, lại trở thành đứa trẻ tuyệt vọng và bất lực một lần nữa.
Họng súng lạnh băng, mùi khỏi thuốc súng gay mũi, dây thừng thô ráp.
Tất cả cảm quản ký ức hắn có đều vọt tới như thủy triều, để lại dấu vết thật sâu trong đầu óc Hàn Lệ, làm hắn không thể quên đi một giây phút nào.
Mấy năm nay toàn bộ động lực để hắn liều mạng gần như phát ra ở đây —— cảm giác vô lực sợ hãi, chán ghét nhỏ yếu, khát vọng báo thù.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!