Ánh mặt trời bị song cửa sổ chia đều thành những khối màu sắc, nắng ấm chiếu xuống mặt bàn và mặt đất, trong không khí tràn ngập bụi mịn, ngay cả tiếng xì xào trong lớp học đều có vẻ vô cùng im lặng.
Hàn Lệ dáng vẻ thờ ơ xoay xoay cây bút máy kẹp giữa mấy ngón tay.
Hắn ngước mặt lên, tầm mắt tự nhiên trôi về phía bên kia lớp học.
Thiếu niên nằm xuống bàn ngủ say, hoàn toàn phớt lờ ồn ào vờn quanh thân, dù là tiếng nói chuyện đè thấp của bọn học sinh hay tiếng ve kêu ầm ĩ ngoài cửa sổ truyền đến, dường như đều không thể ảnh hưởng đến anh chút nào, anh thản nhiên nằm trên bàn, giống như quanh thân bao phủ lá chắn trong suốt không thể bị xuyên thấu, chặn tất cả âm thanh ồn ào náo động ở bên ngoài, như là một con mèo lớn duỗi thân mình ngủ không hề cố kỵ gì.
Hoàn toàn khác lúc anh tỉnh.
Hàn Lệ mất kiểm soát hồi tưởng lại lúc Trình Thần giảng dạy.
Anh vĩnh viễn linh hoạt và xảo trá như vậy, cho dù mình nỗ lực bao nhiêu cũng không thể đụng tới đối phương nửa phần, chỉ có thể bị quật xuống đất một cách hung hăng hết lần này đến lần khác.
Khí thế lạnh trầm sắc nhọn và lực lượng, kỹ năng áp đảo kia gần như làm Hàn Lệ đứng đối diện anh khó thở.
Ánh mắt Hàn Lệ dừng trên sống lưng nửa cong, tầm mắt trượt dọc theo vết lõm sâu của xương sống kéo dài thành một đường cong duyên dáng, chầm chậm đi xuống vòng eo.
Ánh mắt hắn hơi tối lại, biểu cảm khó đoán hơn, một ý nghĩ chợt nhảy vào trong đầu.
—— Không muốn anh bị bất kì kẻ nào nhìn thấy.
Hàn Lệ bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, tỉnh lại ngay lập tức, rũ mi che dấu tính, nhìn chằm chằm vào cây bút sớm ngừng quay giữa ngón tay mình.
Chỗ từng bị chạm vào trên bả vai và đùi ngày hôm qua nóng rát cháy bỏng.
Phảng phất lòng bàn tay nóng rực kia vẫn dán chặt vào làn da mình, ngọn lửa rừng rực theo kinh lạc và mạch máu uốn lượn thiêu đốt xương cốt và lồng ngực hắn.
Hắn siết chặt ngón tay, khớp xương ngón tay thon dài trắng bệch vì dùng sức, đầu ngón tay để lại dấu vân tay nhàn nhạt trên bút.
Dừng.
Hàn Lệ nói với trái tim điên cuồng nhảy loạn của mình.
—— Dừng lại.
Đúng lúc này, tiếng chuông tan giờ vang lên, tiếng người ồn ào và vui sướng cũng vang lên trong phòng học.
Tiết sau là tiết thể dục, học sinh tốp năm tốp ba đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, nắm tay nhau đi ra ngoài phòng học.
Thẩm Không bị đánh thức.
Anh ngáp một cái, lười nhác duỗi cái eo trên ghế rồi lảo đảo lắc lư ra ngoài.
Hàn Lệ vô thức đứng dậy, mở miệng gọi anh lại: "Trình Thần."
Thẩm Không quay đầu nhìn hắn, phát ra giọng mũi lười biếng: "Hả?"
Hàn Lệ áp dị động dưới đáy lòng xuống, mở miệng nói: "Từ từ, tôi đi với cậu."
Thẩm Không nhướng mày, hỏi: "Không phải là chân cậu còn xin nghỉ vô thời hạn sao? Còn cần học thể dục à?"
Ánh mắt Hàn Lệ tạm dừng một giây trên quả đầu nhếch loạn bốn phía, trên mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ: "Ừ, trong lớp rất buồn, muốn ra đó hít thở không khí.
"Hắn đi theo Thẩm Không, cùng anh ra khỏi phòng học. Động tác của Diệp Cảnh Hoan đang ngồi tại chỗ thả chậm rõ ràng, hơi xuất thần nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người một trước một sau ra khỏi phòng học. Bạn cùng bàn dùng khuỷu tay chọc chọc cậu, trêu ghẹo:"Hoàn hồn hoàn hồn, người đã đi rồi cậu còn nhìn."
Diệp Cảnh Hoan sửng sốt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng, cậu thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài phòng học, mạnh miệng:
"Cậu đừng nói bậy…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!