Chương 17: Người cha tốt

Sau khi sắp xếp Hàn Lệ xong, Thẩm Không chạy tới ngoài căn phòng Từ Lâm Thịnh kia tổ chức tiệc đứng, làm kẹp tay nắm cửa từ bên ngoài để phòng ngừa giữa chừng có người đi ra vướng bận, hoặc là nhìn thấy thứ không nên thấy.

Tiếp đó, Thẩm Không hành động thoải mái hơn nhiều.

Địa vị thợ săn và con mồi điên đảo trong giây lát đó.

Như chim vào rừng, như cá gặp nước, thiếu niên nhanh nhẹn như là được sinh ra từ bóng tối. Hắn thuần thục xuyên qua những dãy hành lang như mê cung, lợi dụng địa hình và ưu thế vóc người hòa vào bóng tối, giống cái bóng linh hoạt, hay gió nhẹ lướt qua.

Lần lượt, các tay đấm chia ra tìm người bị cái bóng xông ra từ bóng tối tập kích, rên cũng không kịp rên một tiếng đã mất đi ý thức.

Bên kia —

Trình Trạch Khang bước nhanh tới, vừa đi vừa tìm những chỗ có thể giấu người trên hành lang, hùng hổ lầu bà lầu bầu trong miệng, lòng tràn đầy oán khí.

Rốt cuộc thì thằng mồ côi kia chạy đi đâu rồi.

Mẹ kiếp, lại lãng phí thời gian của gã vào lúc này. Cũng không biết cậu Vương tìm cái thằng ăn hại⁽¹⁾ này làm gì, nhưng không sao, miễn có tiền là được, vứt được cái gánh nặng này ông ta còn mừng ấy chứ.

(1)  – bồi tiền hóa: món hàng phải bù thêm tiền.

Ở đây ý mắng là đồ ăn hại, nuôi tốn cơm tốn gạo xong chẳng được tích sự gì.

Đột nhiên, đáy lòng Trình Trạch Khang bất ngờ có cảm giác nguy hiểm quỷ dị, như là có chuyện gì sai sai sao sao ấy.

Bước tiến của ông ta không tự chủ thả chậm lại.

Qua một lúc lâu ông ta mới nhận ra cảm giác không đúng này đến từ đâu.

Bên tai thật sự quá im ắng.

Mặc dù là để phòng ngừa quấy rầy đến nhiều người hơn nên động tác của bọn họ đều hết sức im lặng, nhưng lúc đi trong hành lang vẫn có thể nghe được tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thì thầm cố hạ thấp giọng của những người khác.

Chứ không phải như bây giờ, bên tai không nghe thấy gì hết, cho dù là tiếng bước chân hay tiếng hít thở, phảng phất bị một loại tồn tại vượt qua lẽ thường nào đó hấp thu không còn một mống, chỉ còn dư lại ngôi sao đã tắt như vị tài xế tĩnh mịch.

Trình Trạch Khang nhắm mắt đi về phía trước hai bước.

Trong hành lang trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh đế giày đạp xuống mặt đất cứng rắn và tiếng tim đập hỗn loạn của chính ông ta.

Đáy lòng ông ta trực tiếp dựng lông, đánh bạo đi về hướng khi đến đây, vừa đi vừa cất cao giọng hô:

Anh Lý?

"Anh Lý, các anh ở đâu?"

Bên tai vẫn im lặng hoàn toàn, Trình Trạch Khang hoảng hốt, đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra gọi thì thấy bên cạnh ngã rẽ có một cái bóng đang chậm rãi tiến vào tầm mắt.

Ông ta vui vẻ bước nhanh về phía trước:

"Anh Lý, sao vừa nãy các anh im lặng vậy, hù chết…"

Vừa chuyển qua chỗ ngoặt, nụ cười của Trình Trạch Khang lập tức cứng đờ ở trên mặt.

Chỉ thấy thằng ăn hại mà bọn họ đào ba thước đất cũng không tìm được đang sống sờ sờ đứng trước mặt ông ta.

Trình Trạch Khang không còn nhớ lần trước mình thấy nó là lúc nào, trong trí nhớ mơ hồ và nông cạn của ông ta, chỉ có ấn tượng với thằng mồ côi kia là thật sự rất thích khóc, cho dù là hồi còn bé hay lúc con mẹ đĩ điếm của nó chết, cặp mắt to sợ hãi rụt rè kia luôn luôn chứa hai hàng nước mắt, làm người ta phiền chán.

Mà thiếu niên đứng trước mắt bây giờ, ngoại trừ xa lạ ở ngoài còn khiến ông ta thêm bất an nữa.

Ông ta chỉ hoảng hốt vài giây rồi lập tức mạnh mẽ bình tĩnh lại tâm trí, hành động theo kế hoạch ban đầu đã được dặn dò trước đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!