Ngay khi đầu ngón tay vừa tiếp xúc với gò má Hàn Lệ, Thẩm Không đã lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Xúc cảm trên da nóng bỏng, hơi thở dưới lòng bàn tay nóng rực như dung nham, ủi nóng bàn tay của anh.
Anh cau mày, nhìn về phía Hàn Lệ bị mình ấn trên tường trong bóng tối, dùng giọng nói cực thấp hỏi: Cậu bị sốt à?
Hàn Lệ khẽ lắc đầu một cái, gò má nhẵn nhụi nóng bỏng sượt qua lòng bàn tay Thẩm Không, nhưng vẫn mạnh miệng mơ hồ nói:
…Tôi không sao.
Liên hệ với biểu hiện vừa nãy của Hàn Lệ, Thẩm Không không khỏi lo lắng — không phải là nóng đến phát ngốc rồi chứ?
Đúng lúc này, ngoài cửa phát ra tiếng bước chân hỗn loạn, nện lên mặt đất cứng rắn trơn nhẵn, đến từ cách đó không xa, xuyên qua khe cửa truyền đến.
Sự chú ý của Thẩm Không bị thu hút.
Anh vô thức dùng sức đè tay xuống dưới mấy phần, đầu gối cũng vặn lại một cái theo thói quen, ấn chặt thân thể lộn xộn hơi bất an dưới tay lên tường.
Hàn Lệ cứng người.
Thẩm Không không cảm thấy gì cả, chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm cái khe cửa lộ ra ánh sáng mờ mờ kia, cố hết sức đè thấp giọng nói lộ ra ý tứ không thể nghi ngờ:
Đừng lộn xộn.
Hàn Lệ bất động.
Không gian khép kín tối đen và im ắng, chỉ có chút ánh sáng xuyên thấu qua khe cửa nhỏ hẹp, in ra một tia sáng mờ ảo.
Hai mắt hắn bị nhiệt độ thiêu đốt, cực kỳ tinh tường, sáng như sao trong bóng tối, con ngươi phát ra một tia sáng bức người. Hắn nhìn kỹ đường nét gò má mơ hồ của người thiếu niên, không biết đang suy nghĩ gì.
Hàn Lệ chậm rãi chớp mắt mấy cái, thấp giọng hỏi:
Ai ở bên ngoài thế?
Thẩm Không khàn giọng cười nhẹ, khoang ngực chấn động truyền tới hắn theo sự kề sát của thân thể hai người, khiến Hàn Lệ hơi sợ hãi:
Cha tôi.
Hàn Lệ ngẩn người, con ngươi hỗn loạn lóe lên một tia thanh tỉnh. Hắn nhớ mình từng phái người điều tra cha Trình Thần, manh mối nào đó bị lơ đi nơi sâu thẳm ký ức chợt sáng lên.
Bỗng nhiên, không hề báo trước, ảo giác dằn vặt người ta nương theo cơn đau đầu kéo tới lần thứ hai.
Hắn đột ngột nhắm hai mắt lại, dùng sức cắn chặt răng, cố gắng chống lại cảnh tượng dâng trào trong tiềm thức —
Màn đêm tối đen, nòng súng phản quang, rơi xuống, xương đùi vỡ vụn.
Tất cả hình ảnh đều đột nhiên bị bóp méo dưới cơn sốt cao và sự đau đớn. Tất tần tật những việc đã xảy ra và chưa xảy ra như trộn thành một cục mơ hồ, điên cuồng xông tới trong lúc đầu Hàn Lệ khi thì mơ hồ khi lại tỉnh táo, hành hạ thần kinh yếu đuối và căng thẳng của hắn, nhanh chóng xâm chiếm thần trí không tỉnh táo là mấy, làm hắn gần như sẽ rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê ngay lập tức.
Thẩm Không đột nhiên cảm thấy cơ thể sát bên mình đột nhiên run rẩy, phảng phất da thịt cả người bất chợt căng thẳng, ngay sau đó, một đôi tay nóng bỏng từ từ leo lên eo anh, dùng lực nắm chặt.
Lúc này anh mới nhận ra khoảng cách giữa bọn họ gần như bị thu hẹp về 0, hai người vai chống vai, ngực dán ngực.
Nhiệt độ khi sốt cao như sắp đốt cháy quần áo, lan tràn từ vải vóc ra.
Tiếng bước chân ngoài cửa không còn vội vã và dày đặc nữa, tuy vẫn có thể nghe được tiếng vang hơi yếu nhưng cũng đã đi xa rồi.
Thẩm Không cẩn thận thả bàn tay bịt mũi miệng Hàn Lệ ra rồi từ từ lui về sau, nỗ lực kéo giãn khoảng cách giữa hai người không một dấu vết, nhưng lại bị bàn tay nắm chặt bên hông ngăn cản.
Hàn Lệ nhắm chặt mắt, rũ lông mi khẽ run xuống, từ kẽ răng phun ra vài chữ vỡ vụn, nỉ non mơ hồ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!