Chương 7: (Vô Đề)

6

Khi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi đã không còn là tôi nữa.

Tôi cảm thấy thể diện cả đời này đã mất hết vào ngày hôm nay.

Cố Hằng đi sau tôi, anh gọi tôi một tiếng: "Hạ Hạ."

Tôi không dừng bước.

"Hạ Hạ."

Tôi bước nhanh hơn, bịt tai định chạy.

Nhưng Cố Hằng vài bước đã đuổi kịp.

Anh nắm lấy cổ tay tôi, khiến tôi phải dừng lại.

"Tối nay anh đến chỗ em."

Anh nói.

Tôi ngẩn người, đỏ mặt nhìn anh: "Chỗ em là nơi tùy tiện như vậy sao?"

"Dù em viết mấy thứ đó có hơi tùy tiện, nhưng em không tùy tiện."

Cố Hằng bật cười: "Anh chỉ muốn đến để giải thích rõ chuyện hôm trước trong nhà hàng."

Anh mím môi, dường như có chút không chắc chắn: "Hôm qua không dám liên lạc với em, sợ em vẫn còn giận."

Lỡ mà chọc giận cô thêm lần nữa, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm.

Dù sao vẫn còn có tình địch vừa về nước đang nhìn chằm chằm.

"Trước đó trong nhà hàng nói nhận nhầm người, chỉ là lời nói khi tức giận thôi, anh xin lỗi."

Tôi nhìn anh không nói gì.

"Anh cũng không có đi xem mắt, tình hình cụ thể, tối nay anh đến giải thích được không?"

Cố Hằng cúi người, đưa tay khẽ gãi vào tay tôi.

Mang chút ý nghĩa dỗ dành.

Anh gần như rất ít khi trước mặt tôi như thế này, tôi không kiềm chế được mà vì hành động nhỏ này của anh mà lòng ngứa ngáy.

Tôi giấu cảm xúc hắng giọng: "Đội trưởng Cố, làm ơn chú ý ảnh hưởng."

Cố Hằng cười: "Được, chú ý ảnh hưởng."

Anh nhìn đồng hồ, lại nhìn xung quanh xem có đồng nghiệp nào không.

Khi tôi còn nghi hoặc, anh nhanh chóng nghiêng đầu hôn lên mặt tôi một cái.

"Quyết định vậy nhé, tối nay anh đến tìm em."

Anh không thể rời đi lâu, nhanh chóng nói xong câu này liền chạy về.

7

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!